Mùa đông Hà Nội, trời xám xịt và ảm đạm. Với Lâm, một kỹ sư kiến trúc, đó là thời tiết hoàn hảo. Nó phù hợp với bản chất của anh: tĩnh lặng, có trật tự, và dễ dự đoán. Lâm đang đứng trong một tòa nhà cũ nát, tay cầm một chiếc iPad, lướt qua những bản thiết kế kỹ thuật số đầy rẫy những con số và đường nét thẳng tắp. Dự án của anh là cải tạo lại nhà hát cũ này, biến nó thành một khu phức hợp nghệ thuật hiện đại, hiệu quả về năng lượng và tối ưu hóa không gian. Mọi thứ phải tuân theo một công thức hoàn hảo.
Cùng lúc đó, tại cùng một địa điểm, An đang điên cuồng chạy quanh. Cô là đạo diễn và biên kịch cho một nhóm sân khấu độc lập. Họ được mời đến để khảo sát địa điểm, nhưng An đã không đến buổi khảo sát được lên lịch từ trước. Cô đến muộn, tóc tai rối bời, áo khoác dính đầy sơn, trong tay là một xấp giấy nhăn nhúm đầy những nét vẽ nguệch ngoạc và ý tưởng bất chợt. Cô đang tìm một không gian không hoàn hảo, một nơi có thể tận dụng sự đổ nát để tạo nên một vở kịch về "sự hỗn loạn đẹp đẽ".
Lâm giật mình khi một cô gái đột ngột nhảy ra khỏi một cánh cửa mục nát.
“Anh có thấy một chiếc ghế đẩu bị gãy nào ở đây không?” An hỏi một cách vội vã, không thèm nhìn mặt anh. "Tôi đang cần một thứ gì đó có thể tượng trưng cho sự tan vỡ."
Lâm cau mày. “Cô là ai? Buổi khảo sát đã kết thúc một giờ trước. Và tất cả đồ đạc cũ đã được đưa ra ngoài theo đúng quy trình.”
An cuối cùng cũng ngước lên. Cô nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Lâm và chiếc áo khoác gọn gàng của anh. Cô bật cười.
“Ồ, vậy ra anh là người đã thiết kế cái ‘nhà tù’ này à?” An trêu chọc. “Mọi thứ đều hoàn hảo đến đáng sợ. Anh có biết, vẻ đẹp không nằm ở sự hoàn hảo không? Nó nằm ở những thứ bị phá vỡ.”
“Không,” Lâm đáp một cách thẳng thừng. “Vẻ đẹp nằm ở sự hài hòa và trật tự. Anh có thể chứng minh bằng công thức toán học.”
An, người chưa bao giờ tin vào toán học, lại bị thu hút bởi sự khác biệt đó. Cô nhìn vào bản thiết kế trên iPad của anh. Mỗi đường nét đều thẳng tắp, mỗi không gian đều được tính toán hiệu quả. Nó đối lập hoàn toàn với những vở kịch mà cô viết, nơi mọi thứ đều bất ngờ, ngẫu hứng và đầy cảm xúc.
“Tôi là An,” cô nói, chìa tay ra, “nghệ sĩ sân khấu. Và tôi đang tìm cách biến cái nhà tù này thành một nơi của tự do.”
Lâm, người không bao giờ bắt tay với những người không có lịch trình cụ thể, lại làm một việc điên rồ: anh bắt tay cô.
“Lâm,” anh đáp lại, “kiến trúc sư. Và tôi sẽ đảm bảo mọi thứ trong ngôi nhà này đều tuân thủ các quy tắc vật lý và thẩm mỹ.”
Trong khoảnh khắc đó, cả hai đều cảm thấy một sự hấp dẫn lạ thường. Lâm thấy ở An một sự sống động, một sự hỗn loạn mà anh chưa từng trải qua. An thấy ở Lâm một sự ổn định, một sự logic mà cô chưa bao giờ có. Cả hai đều tin rằng, họ có thể "sửa chữa" đối phương, đưa đối phương vào thế giới của mình.
An nghĩ: Tình yêu của mình sẽ dạy anh ấy rằng cuộc đời không phải là một bản kế hoạch.
Lâm nghĩ: Tình yêu của mình sẽ giúp cô ấy tìm thấy sự ổn định và thành công.
Họ không biết rằng, chính sự hấp dẫn ban đầu đó lại là khởi đầu cho một vòng lặp định mệnh của yêu thương và tan vỡ, nơi họ mãi mãi là hai đường thẳng giao nhau nhưng không bao giờ có thể đi chung một con đường.