vòng lặp định mệnh

Chương 10: Lời Hứa Ngầm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một năm đã trôi qua kể từ ngày An rời khỏi căn hộ hoàn hảo của Lâm. Mặc dù đã hoàn toàn cắt đứt liên lạc, cả hai vẫn không ngừng nghĩ về nhau. Họ vẫn mang trong mình những bài học đau đớn mà đối phương đã để lại, và họ dùng những bài học đó để tồn tại trong thế giới riêng của mình.

Bức Thư Của Lâm: Thừa Nhận Cảm Xúc

Lâm không còn cố gắng lập bảng tính về mối quan hệ nữa. Anh đã gỡ bỏ tệp RDA (Bảng Tính Lỗi Quan Hệ). Thay vào đó, anh bắt đầu viết. Anh mở một tài liệu mới, không có định dạng, không có gạch đầu dòng, chỉ có những dòng chữ tuôn trào từ sâu thẳm.

Gửi An,

Anh đã sống một năm không có kế hoạch 5 năm, An. Anh đã làm những việc ngẫu hứng: đến một thành phố lạ mà không đặt khách sạn, ăn món ăn mà anh không biết tên. Anh làm điều đó để chứng minh rằng anh có thể. Nhưng anh nhận ra, sự tự do này thật vô nghĩa nếu không có em.

Anh nhớ những lần em cười khi phá hỏng một buổi hẹn hò hoàn hảo. Anh đã không nhận ra rằng, đó là cách em yêu. Em muốn anh chấp nhận em, không phải sửa chữa em. Anh xin lỗi vì đã biến tình yêu thành một dự án kiến trúc và cố gắng biến em thành vật liệu xây dựng theo ý mình.

Em đã dạy anh rằng không phải mọi thứ đều có công thức. Nhưng anh chưa thể yêu ai khác, vì họ đều quá... dễ đoán. Họ không có sự hỗn loạn mãnh liệt khiến anh phải tự vấn chính mình. Anh biết anh đã thất bại trong việc giữ em, nhưng anh không hối hận vì đã yêu em.

Anh sẽ không gửi thư này. Anh chỉ cần nói ra sự thật.

Bản Nháp Của An: Thấu Hiểu Kỷ Luật

An, trong căn phòng trọ nhỏ lộn xộn, cũng đang viết. Cô viết trong một cuốn sổ tay mới, có những đường kẻ thẳng tắp—một sự thay đổi mà cô tự nhủ là "sự tôn trọng nghề nghiệp." Cô viết thư cho Lâm, nhưng cô xé nát chúng ngay sau khi viết xong.

Gửi Lâm,

Em đã có được sự tự do. Nhưng sự tự do đó thật trống rỗng. Anh biết không, em đã phải tự lập bảng tính cho mình để thanh toán các hóa đơn và nộp kịch bản đúng hạn. Em đã phải trở thành kiến trúc sư cho chính cuộc đời mình để không bị sụp đổ.

Em đã từng thấy sự kiểm soát của anh thật đáng sợ, nhưng giờ em nhận ra nó chỉ là một phiên bản lỗi của sự quan tâm. Em đã dùng sự hèn nhát để thoát khỏi anh, và anh đã dùng sự hoàn hảo để trói buộc em. Chúng ta đã mắc kẹt trong bản chất của mình.

Em đã gặp gỡ một vài người, Lâm. Họ rất tốt, nhưng họ không thể mang lại cho em sự đối lập mãnh liệt mà em cần. Họ không phải là điểm neo cho sự bay bổng của em. Em biết ơn anh vì đã dạy em về sự ổn định, nhưng tình yêu đó đã đến quá sớm, khi em còn quá nguyên bản và sợ hãi.

Em đang trưởng thành. Hy vọng anh cũng vậy.

Lời Hứa Ngầm Về Sự Tái Ngộ

Kết thúc năm đầu tiên, cả hai đều nhận ra sự thật đau lòng: Họ không thể ở bên nhau, nhưng cũng không thể buông bỏ hoàn toàn. Cái bóng của người kia quá lớn, định hình cách họ nhìn nhận tình yêu và cuộc sống.

Họ không gửi thư, nhưng trong sâu thẳm, họ giữ một lời hứa ngầm: Một ngày nào đó, khi cả hai đã đủ trưởng thành, họ sẽ gặp lại, không phải để bắt đầu lại, mà để xem liệu họ có thể nhìn nhau với sự thấu hiểu hay không. Mối quan hệ của họ đã chuyển từ tình yêu lãng mạn sang một sự giằng xé tâm hồn vĩnh cửu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×