vòng lặp định mệnh

Chương 9: Cảm Hứng Sắt Đá


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau khi rời khỏi Lâm, An đã có được thứ cô khao khát: tự do tuyệt đối. Cô chuyển đến một căn phòng thuê nhỏ, lộn xộn, nơi cô có thể treo những bức tranh dở dang, để sách vở chất đống, và làm việc theo bất cứ cảm hứng nào đến. Không có lịch trình, không có ai kiểm soát.

Ban đầu, cô cảm thấy hân hoan. Cô bắt đầu viết kịch bản, làm việc không ngừng nghỉ trong ba ngày liền, không ngủ. Cô tin rằng sự hỗn loạn và ngẫu hứng chính là nhiên liệu tốt nhất cho nghệ thuật.

Nhưng sự hân hoan đó nhanh chóng tan biến, nhường chỗ cho sự hỗn loạn thật sự và cảm hứng sắt đá.

An nhận ra rằng, sự lộn xộn chỉ quyến rũ khi nó có một khung nền ổn định để chống đỡ. Khi cô còn ở bên Lâm, cô có thể vô trách nhiệm vì cô biết anh sẽ là người trả hóa đơn, sắp xếp mọi thứ, và đảm bảo cô không sụp đổ hoàn toàn. Sự ổn định của anh là một tấm lưới an toàn vô hình cho sự ngẫu hứng của cô.

Giờ đây, không có lưới an toàn, mọi thứ trở nên hỗn loạn:

Tài Chính: Hóa đơn chất đống, cô quên deadline nộp kịch bản, và một hợp đồng nhỏ bị hủy vì cô đến trễ cuộc họp. Sự hỗn loạn sáng tạo của cô đã biến thành sự vô tổ chức nghiệp dư.

Sáng Tạo: Cô ngồi trước máy tính, nhưng đầu óc cô trống rỗng. Những kịch bản cô viết trở nên rời rạc, thiếu chiều sâu. Cô nhận ra rằng, sự đối lập với Lâm—sự trật tự, kỷ luật, và logic sắc bén của anh—chính là nguồn cảm hứng lớn nhất của cô. Sự giằng xé giữa hai thế giới đã tạo nên kịch tính trong tác phẩm của cô. Không có Lâm, không có sự giằng xé.

Tâm lý: Cô cảm thấy cô đơn. Sự tự do không đi kèm với tình yêu của Lâm trở nên lạnh lẽo. Cô nhớ những lần Lâm nhẹ nhàng nhắc cô, không phải vì anh muốn kiểm soát, mà vì anh quan tâm đến cô. Cô nhận ra rằng, sự kiểm soát của anh là một phiên bản lỗi của tình yêu, nhưng nó vẫn là tình yêu.

Một buổi sáng, An nhìn vào gương và thấy một người phụ nữ tiều tụy. Cô quyết định làm một điều mà cô từng thề sẽ không bao giờ làm: thiết lập kỷ luật.

Cô bắt đầu bằng những việc nhỏ, nhưng quan trọng: lập một danh sách việc cần làm (to-do list) cho ngày hôm sau. Cô dọn dẹp phòng, không phải để nó sạch sẽ như Lâm muốn, mà để có một không gian làm việc có ý thức. Cô học cách trả hóa đơn đúng hạn.

Đây là sự trưởng thành đầu tiên của An. Cô chấp nhận rằng, cô không thể thay đổi bản chất nghệ sĩ của mình, nhưng cô phải tự xây dựng cấu trúc cho nó. Cô nhận ra sự ổn định và kỷ luật không phải là xiềng xích, mà là nền móng để cô có thể bay cao mà không sợ hãi. Cô đã phải mất Lâm để học được bài học mà anh đã cố gắng dạy cô trong suốt 18 tháng.

An không hối hận vì đã rời đi, nhưng cô hối hận vì cách cô đã khiến anh tổn thương và vì đã không thấy được tình yêu ẩn sau sự kiểm soát của anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×