Bình minh của một ngày vĩnh cửu
Khai mở mắt, cảm giác quen thuộc đến rợn người của sự "tĩnh lặng" bao trùm lấy anh. Anh không cần nhìn đồng hồ để biết chính xác thời gian: 08:00 A.M. Sáu giờ sáng, ngày Thứ Sáu. Luôn luôn là Thứ Sáu. Luôn luôn là lúc này. Ánh sáng mặt trời chiếu xuyên qua tấm kính cửa sổ, không phải để báo hiệu một ngày mới, mà là để nhấn mạnh sự lặp lại vĩnh cửu của ngày hôm qua.
Bên cạnh giường, chiếc đồng hồ điện tử màu xanh lam quen thuộc hiển thị con số chính xác đến từng giây. Khai thò tay gạt nó sang một bên, không cần thiết. Anh đã sống ngày này 387 lần. Ký ức của mỗi lần lặp lại chồng lên nhau, tạo thành một lớp ký ức dày đặc, một gánh nặng mà không ai khác trên thế giới này phải gánh.
Anh là một Dị Năng Giả Thời Gian (Chronopath). Anh có khả năng duy nhất là nhận thức và ghi nhớ những gì xảy ra trong các “Vùng Lặp” thời gian, những khu vực bị ảnh hưởng bởi một sự kiện bí ẩn được gọi là “Đại Lỗi”. Toàn bộ thành phố Delta, nơi anh đang sống, là một Vùng Lặp chu kỳ 24 giờ.
Trong Vùng Lặp này, mỗi ngày trôi qua, mọi sự kiện diễn ra, và vào đúng 08:00 A.M. của ngày hôm sau, thời gian sẽ đặt lại. Cửa hàng đã bán hết sẽ đầy ắp trở lại, những vết nứt trên đường sẽ liền lại, và những người đã chết sẽ sống lại. Ngoại trừ Khai, tất cả mọi người đều không nhận ra. Họ sống ngày Thứ Sáu đầu tiên của mình mãi mãi.
Khai bước ra khỏi giường. Anh đã sống trong căn hộ cũ nát này hơn một năm. Từng vết bẩn trên tường, từng vết nứt trên trần nhà, từng tiếng cọt kẹt của ván sàn gỗ đều là một phần của ký ức anh. Hơn một năm, anh đã thử mọi cách để thoát ra, để phá vỡ vòng lặp, để cảnh báo mọi người. Nhưng mỗi lần lặp lại, anh lại quay về đây.
Hôm nay là một ngày khác. Hôm nay anh sẽ không cố gắng phá vỡ vòng lặp. Hôm nay, anh sẽ dùng nó để phục vụ một mục tiêu cao cả hơn. Anh phải tìm và vô hiệu hóa “Nguồn Lỗi Gốc” – một cỗ máy thời gian cổ đại được cho là nguyên nhân gây ra tất cả. Anh tin rằng nó nằm đâu đó bên trong Tháp Lọc Thời Gian, một công trình khổng lồ được xây dựng để nghiên cứu các Vùng Lặp, nhưng giờ đây bị kiểm soát bởi một tổ chức độc tài mới: “Trật Tự Vĩnh Cửu”.
Cuộc dạo chơi trong ký ức
Khai mặc chiếc áo khoác da sờn rách, thứ mà anh đã mặc trong 387 lần lặp lại. Chiếc áo này không chỉ là quần áo, nó là một phần của anh. Anh mở cửa và bước ra hành lang.
Mùi thuốc lá phảng phất từ căn hộ của ông già Harper. Ông già tóc bạc trắng đang loay hoay với một chậu xương rồng. Lần nào cũng vậy, vào đúng 08:05, ông ta sẽ tưới nước cho nó. Nhưng Khai biết, vào 09:00, ông sẽ vô tình làm rơi và vỡ nó. Anh đã thử cứu nó, nhưng chậu cây lại tự vỡ vào 09:01. Định mệnh.
Khai xuống cầu thang. Cầu thang này có 37 bậc. Anh đã đếm chúng trong lần lặp thứ 128. Tại bậc thứ 23, có một vết nứt nhỏ. Anh biết rằng vào buổi chiều, một cậu bé sẽ vấp vào đó và làm đổ hộp sữa trên tay. Anh đã cố gắng giúp cậu bé, nhưng hộp sữa lại tự đổ khi cậu ta đi ngang qua vết nứt.
Anh bước ra đường phố. Không khí vẫn tĩnh lặng như một bức tranh. Mọi người đều làm những việc quen thuộc. Elara, cô gái bán cà phê với nụ cười rạng rỡ, đang pha ly cà phê đầu tiên của mình. Vào 08:15, một người đi xe đạp sẽ vô tình đâm vào quầy hàng của cô và làm đổ nó. Khai đã thử cứu nó. Anh đã đẩy người đi xe đạp sang một bên, nhưng rồi chính anh lại làm đổ ly cà phê.
Anh đã thử tất cả. Anh đã thử cảnh báo mọi người về Vùng Lặp. Họ đã nhìn anh như một kẻ điên. Anh đã thử viết thư. Bức thư tự động biến mất vào 08:00 của ngày lặp lại. Anh đã thử phá hoại. Toàn bộ thành phố tự động phục hồi. Khai nhận ra rằng Vùng Lặp không phải là một chu kỳ của sự kiện, mà là một sự phục hồi hoàn hảo của thực tại.
Cuộc sống trong Vùng Lặp là một chuỗi hành động vô nghĩa. Nhưng Khai đã tìm thấy ý nghĩa trong sự vô nghĩa đó. Anh đã dùng 387 lần lặp lại để học hỏi, để nghiên cứu, để lên kế hoạch. Anh đã học mọi con đường, mọi cống ngầm, mọi mật mã cửa an ninh. Anh đã biết chính xác mọi thứ diễn ra khi nào và ở đâu.
Kế hoạch của một lần lặp cuối
Hôm nay, Khai có một nhiệm vụ khác. Anh không chỉ chạy trốn, anh đang truy tìm. Anh biết rằng trong lần lặp lại thứ 386, anh đã giấu một chiếc chìa khóa vào một nơi chỉ anh biết.
Anh đi đến một cửa hàng sách cũ, nơi một ông già tóc hoa râm đang lau kệ sách. Khai đã biết ông ta quá rõ. Vào 08:30, ông ta sẽ vô tình làm rơi một cuốn sách và tìm thấy một bức ảnh cũ. Vào 09:00, ông ta sẽ bật radio và nghe một bản nhạc cổ điển.
Khai tiến đến kệ sách thứ ba từ phải sang. Anh đưa tay vào giữa hai cuốn sách, nơi anh đã giấu chiếc chìa khóa trong lần lặp trước. Chiếc chìa khóa đó không phải là một chiếc chìa khóa bình thường; nó được làm từ một loại kim loại đặc biệt chống lại sự phục hồi của Vùng Lặp. Đó là một thành tựu của anh trong lần lặp thứ 352.
Anh lấy được chìa khóa và bỏ vào túi. Chiếc chìa khóa lấp lánh, một vật thể duy nhất có thể tồn tại qua nhiều lần lặp.
Khai đi đến một đường cống ngầm. Anh biết chính xác cách để mở nắp cống. Anh dùng lực đẩy nắp cống lên và chui xuống. Đường cống này là đường bí mật dẫn đến Tháp Lọc Thời Gian.
Khi anh đi qua đường cống, anh nghe thấy một tiếng động khác thường. Tiếng động đó không thuộc về ngày Thứ Sáu. Đó là tiếng kim loại lạch cạch của một thứ gì đó đang di chuyển.
Khai biết, Trật Tự Vĩnh Cửu đã tiến sâu hơn vào Vùng Lặp. Chúng không chỉ đơn thuần là giám sát, chúng đang tìm kiếm một cái gì đó. Khai phải hành động nhanh hơn.
Tháp Lọc Thời Gian: Thành lũy của sự kiểm soát
Khai cuối cùng cũng đến được lối vào bí mật của Tháp Lọc Thời Gian. Tháp là một công trình kiến trúc khổng lồ, một cột trụ kim loại vươn lên giữa thành phố, với hàng chục ăng-ten xoắn ốc tỏa ra năng lượng.
Tháp được xây dựng sau Đại Lỗi, với mục đích ban đầu là nghiên cứu và tìm cách vô hiệu hóa các Vùng Lặp. Nhưng sau đó, Trật Tự Vĩnh Cửu đã kiểm soát nó. Họ không muốn vô hiệu hóa các Vùng Lặp; họ muốn kiểm soát chúng. Họ tin rằng việc kiểm soát thời gian là cách duy nhất để ngăn chặn hỗn loạn trong tương lai.
Khai dùng chiếc chìa khóa đặc biệt của mình. Ổ khóa bằng kim loại cổ xưa kêu lên một tiếng lách cách. Cánh cửa bí mật mở ra. Anh bước vào, và ngay lập tức, anh cảm thấy một luồng năng lượng lạnh lẽo bao trùm lấy mình. Năng lượng này không phải của Vùng Lặp, nó là năng lượng của sự thao túng thời gian.
Anh đi qua các hành lang vắng vẻ. Anh đã biết từng ngóc ngách, từng lớp an ninh, từng camera giám sát. Anh đã tắt chúng trong các lần lặp trước, nhưng chúng sẽ tự động bật lại vào 08:00. Khai không tắt chúng nữa. Anh biết chính xác góc quay của chúng để lẩn tránh.
Anh đến phòng thí nghiệm chính. Nơi đây từng là nơi anh làm việc. Trước Đại Lỗi, Khai là một nhà vật lý thiên tài, nghiên cứu về các chiều không gian song song. Anh tin rằng Đại Lỗi không phải là một sai lầm, mà là một phát hiện – một cánh cửa đã mở ra.
Anh tiến đến bảng điều khiển trung tâm. Anh đã biết chính xác vị trí của nó. Anh mở một ngăn kéo bí mật và tìm thấy một bảng mạch đã bị cháy. Nó không phải là một vật thể bình thường; nó là thứ duy nhất không phục hồi sau mỗi lần lặp lại. Nó là bằng chứng duy nhất cho thấy một sự kiện đã xảy ra không tuân theo quy tắc của Vùng Lặp.
Đột nhiên, tiếng chuông báo động của Tháp vang lên, không phải tiếng chuông giả lập của Vùng Lặp, mà là tiếng chuông thực sự. Trật Tự Vĩnh Cửu đã phát hiện ra anh. Chúng đã thay đổi các quy tắc.
Đối mặt với Zero
Cánh cửa phòng thí nghiệm mở ra, và một đội Đặc Vụ Giám Sát Thời Gian (Chron-Enforcers) bước vào. Họ mặc bộ giáp đen bóng, với các đường vân màu xanh lam phát sáng. Họ không phải là con người; họ là những cỗ máy tuân theo một mục đích duy nhất: duy trì trật tự.
Thủ lĩnh của họ bước tới. Đó là Đặc Vụ Zero. Cô ta không đeo mặt nạ như các Đặc Vụ khác, để lộ khuôn mặt lạnh lùng với đôi mắt xanh băng giá. Cô ta là người Khai đã gặp và đối mặt nhiều lần, trong nhiều lần lặp lại. Cô ta là người duy nhất, ngoài Khai, có thể giữ được một phần ký ức của những lần lặp.
"Khai," Zero nói, giọng cô ta bị biến đổi bởi giáp. "Ngươi không thể thay đổi những gì đã định. Vùng Lặp là một sự an toàn. Chúng ta bảo vệ thế giới khỏi hỗn loạn."
"Đó không phải là an toàn," Khai đáp, siết chặt bảng mạch cháy trong tay. "Đó là một nhà tù. Ngươi đang cố gắng biến thế giới thành một nhà tù của sự ổn định."
"Ổn định vĩnh cửu tốt hơn là hỗn loạn tạm thời," Zero phản bác. "Chúng ta sẽ dùng Nguồn Lỗi Gốc để biến toàn bộ Trái Đất thành một Vùng Lặp duy nhất, một thế giới không có xung đột, không có đau khổ."
"Và cũng không có sự sống thực sự," Khai đáp. "Các ngươi không phải là những kẻ cứu rỗi. Các ngươi là những kẻ độc tài."
"Ta sẽ bắt ngươi, Khai," Zero nói. "Ngươi là một kỳ dị thời gian. Tri thức của ngươi là vô giá đối với Trật Tự Vĩnh Cửu."
Khai biết rằng Zero sẽ không giết anh. Họ cần anh. Họ muốn nghiên cứu khả năng giữ ký ức của anh. Đó là điểm yếu của chúng.
Khai lao về phía một chiếc máy thí nghiệm đã cũ, một cỗ máy tạo ra năng lượng ngược thời gian mà anh đã học cách sử dụng trong các lần lặp trước.
"Ngăn hắn lại!" Zero hét lên.
Một Đặc Vụ Giám Sát Thời Gian phóng ra một luồng năng lượng triệt tiêu. Khai kịp thời nghiêng người tránh, và luồng năng lượng đó chạm vào một bức tường kim loại, tạo ra một vết lõm sâu.
Khai đặt tay lên bảng điều khiển của cỗ máy, kích hoạt nó. Cỗ máy rung lên dữ dội, và một luồng năng lượng xanh lam bùng lên, không phải để tấn công, mà là để bẻ cong thời gian cục bộ.
Thời gian bắt đầu chậm lại. Các Đặc Vụ Giám sát Thời gian di chuyển như những bức tượng. Zero chớp mắt chậm chạp.
Khai đã thành công. Anh đã tạo ra một Lỗ Hổng 25 Giờ – một khu vực nhỏ, nơi thời gian được kéo dài thêm một giờ ngoài chu kỳ 24 giờ của Vùng Lặp. Anh đã tạo ra một khoảng trống an toàn.
Khai trốn thoát, mang theo bảng mạch cháy, một bằng chứng về một sự kiện đã xảy ra không tuân theo quy tắc của Vùng Lặp.
Anh biết rằng trong lần lặp lại tiếp theo, anh phải sử dụng bảng mạch này để tìm ra tần số của Nguồn Lỗi Gốc. Và anh phải làm điều đó trước khi Trật Tự Vĩnh Cửu tìm ra cách để vô hiệu hóa anh hoàn toàn.
Ánh sáng mặt trời lại ló rạng trên đường phố. Tiếng đồng hồ báo thức vang lên, báo hiệu 08:00 A.M.
Lần lặp Thứ 388 đã bắt đầu.