Tiếng Thở Dài Của Thành Phố
Khai chạy thục mạng qua các con phố quen thuộc. Mọi thứ đều y hệt như lần lặp trước: Elara đang pha cà phê (nhưng lần này sẽ không bị đổ), ông già Harper đang tưới xương rồng, và một đám trẻ con đang chơi đùa trong công viên. Mọi người đều vô tư sống ngày cuối cùng của mình, mà không hề biết rằng nó sẽ lặp lại vô tận.
Đặc Vụ Zero và đội của cô ta không còn ở phía sau nữa, nhưng Khai biết họ đang di chuyển. Họ không đuổi theo anh bằng phương tiện vật lý; họ sử dụng công nghệ định vị dựa trên nhiễu thời gian mà Khai tạo ra. Mỗi khi Khai sử dụng năng lực của mình để giữ lại ký ức, anh tạo ra một “lỗ hổng” nhỏ trong dòng thời gian của Vùng Lặp, và đó là cách họ lần ra anh.
Mục tiêu tiếp theo của Khai là một trạm truyền tin cũ ở ngoại ô thành phố. Trong các lần lặp trước, anh đã dùng nó để thử nghiệm nhiều thứ, nhưng lần này, anh sẽ dùng nó để phóng ra tần số mà anh đã thu thập được từ bảng mạch cháy.
Tìm Kiếm Thiết Bị Phát Sóng
Khai đột nhập vào tòa nhà trạm truyền tin cũ, một công trình bỏ hoang được bao phủ bởi dây leo và rong rêu. Bên trong, anh đã chuẩn bị mọi thứ. Trong lần lặp thứ 380, anh đã thiết lập một hệ thống ăng-ten đặc biệt để truyền tải tín hiệu tần số cao. Trong lần lặp thứ 382, anh đã cài đặt một nguồn năng lượng dự phòng. Và trong lần lặp thứ 384, anh đã sửa chữa bảng điều khiển.
Mọi thứ đều hoàn hảo, nhưng Khai biết rằng Trật Tự Vĩnh Cửu sẽ không để anh hoàn thành kế hoạch.
“Không có lối thoát đâu, Khai,” giọng của Zero vang lên, không phải qua loa, mà trực tiếp trong tâm trí anh. Đó là cách họ giao tiếp: bằng cách sử dụng một loại sóng hài tinh thần, một dạng mã hóa dựa trên rung động thời gian.
“Vùng Lặp này là một vòng lặp kín,” Zero tiếp tục. “Không có gì có thể thoát ra khỏi nó. Ngươi cũng vậy.”
Khai cười lạnh. “Nhưng có một thứ đã làm được. Nguồn gốc của Vùng Lặp.”
Anh đặt bảng mạch cháy vào bảng điều khiển, và nó ngay lập tức khớp vào vị trí. Khai nhập một chuỗi lệnh mà anh đã thuộc lòng.
Một tiếng “click” vang lên, và bảng điều khiển bật sáng. Khai cảm nhận được một luồng năng lượng nóng bừng tỏa ra từ bảng mạch. Anh biết rằng anh đã có được tần số đó.
Anh điều chỉnh bộ truyền phát, phóng tín hiệu đi.
Tiếng Vọng của Nguồn Gốc
Ngay khi tín hiệu được phóng đi, một điều kỳ lạ xảy ra. Không có một vụ nổ nào, cũng không có bất kỳ rung chuyển nào. Thay vào đó, toàn bộ thành phố đột nhiên chìm vào một sự im lặng tuyệt đối.
Khai cảm thấy một luồng ký ức tràn vào tâm trí mình, không phải là ký ức của anh, mà là của chính Vùng Lặp.
Anh thấy ký ức của những người khác, ký ức của một ngày Thứ Sáu không bao giờ kết thúc:
Ông già Harper, trong khoảnh khắc, đã nhớ ra rằng ông đã tưới chậu xương rồng này hàng trăm lần. Một giọt nước mắt lăn dài trên má ông.
Elara, trong khoảnh khắc, đã nhớ ra rằng cô đã pha ly cà phê này hàng trăm lần, và nó luôn bị đổ. Cô run rẩy, làm rơi chiếc cốc, và chiếc cốc vỡ tan, nhưng không có sự tức giận nào trên khuôn mặt cô, chỉ có nỗi buồn.
Cả thành phố đã chìm vào một trạng thái tê liệt. Họ đã cảm nhận được một khoảnh khắc của sự thật, một khoảnh khắc của nỗi kinh hoàng.
Đó là tác dụng của tần số. Nó không phá hủy Vùng Lặp, mà nó đã đánh thức một phần ký ức vô thức của mọi người, để họ cảm nhận được sự bất thường của nó.
“Ngươi đã làm gì?” Giọng của Zero vang lên, đầy sự kinh ngạc.
Khai biết rằng tần số này không phải để thoát khỏi Vùng Lặp. Nó là một tiếng gọi đến Nguồn Lỗi Gốc.
Con Mắt Của Trật Tự
Ngay khi Vùng Lặp chìm vào sự hỗn loạn ngắn ngủi, một tiếng rít lớn vang lên từ trên cao. Một chiếc máy bay không người lái hình mắt khổng lồ, được gọi là “Mắt Giám Sát Thời Gian” (Time Sentinel Eye), lơ lửng trên bầu trời. Nó không phải là một phương tiện của Vùng Lặp; nó là một thiết bị của Trật Tự Vĩnh Cửu được gửi đến để quan sát.
Zero và đội của cô ta đã đến. “Ngươi không thể trốn thoát được nữa, Khai,” Zero nói. “Ngươi đã phạm tội lớn nhất: ngươi đã can thiệp vào sự ổn định của Vùng Lặp. Chúng ta sẽ niêm phong ngươi mãi mãi.”
Đội của cô ta bao vây Khai. Họ chuẩn bị sử dụng một loại vũ khí có tên là “Bộ Phận Triệt Tiêu Thời Gian” (Temporal Suppressor), một thiết bị được thiết kế để vô hiệu hóa hoàn toàn năng lực của Khai.
Khai biết rằng một khi anh bị vô hiệu hóa, anh sẽ mắc kẹt trong Vùng Lặp này mãi mãi, không còn ký ức, không còn mục đích.
“Các người không phải là những kẻ bảo vệ,” Khai nói, chuẩn bị đối mặt với cái kết. “Các người chỉ là những kẻ sợ hãi sự thay đổi.”
Đột nhiên, ngay khi Bộ Phận Triệt Tiêu Thời Gian được kích hoạt, một luồng ánh sáng xanh lam chói lọi bùng lên từ bảng mạch cháy.
Đó không phải là năng lượng. Đó là một hình chiếu ba chiều. Một bản đồ phức tạp xuất hiện, cho thấy các đường thời gian xoắn lại, và một điểm duy nhất lấp lánh ở trung tâm của bản đồ.
“Đó là… vị trí của Nguồn Lỗi Gốc,” Huyền Cơ, một nhà khoa học ẩn danh đã theo dõi Khai, thì thầm.
Lâm Phong đã thành công. Anh đã không chỉ phát ra một tần số. Anh đã tạo ra một kết nối trực tiếp đến nguồn gốc của Vùng Lặp.
Nhưng ngay lúc đó, luồng năng lượng từ Bộ Phận Triệt Tiêu Thời Gian chạm vào Khai. Anh cảm thấy một cảm giác đau đớn khủng khiếp, và mọi thứ trở nên tối sầm.
Khai gục xuống, nhưng bản đồ ba chiều vẫn lấp lánh trên không trung, một manh mối cuối cùng. Anh đã thành công, nhưng liệu anh có còn cơ hội để tiếp tục không?