vòng lặp thời gian cuối cùng

Chương 7: Đường Hầm Thời Gian


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lối Vào Tháp Lọc

Lý và Khai đi bộ trên những con phố vắng lặng của Vùng Lặp. Khai vẫn giữ vẻ mặt trống rỗng, nhưng không hề phản đối Lý, đi theo anh như một cái bóng vô hồn. Sự đối lập giữa sự quyết tâm mới mẻ của Lý và sự lãng quên hoàn toàn của Khai tạo nên một sự căng thẳng kỳ lạ.

"Tháp Lọc Thời Gian... nó nằm ở đâu?" Lý hỏi chính mình, dò theo bản đồ ba chiều được chiếu ra từ thiết bị của Khai.

Anh biết Tháp Lọc không nằm ở một vị trí vật lý cố định trong Vùng Lặp, mà nằm ở một điểm giao thoa giữa các lớp thời gian.

Mật mã của Khai chỉ ra một địa điểm quen thuộc với Lý, một người thường xuyên đi tìm phế liệu: một Đường Hầm Bỏ Hoang nằm dưới khu công nghiệp cũ, nơi Lý tin rằng chỉ có chuột và bụi bẩn.

Họ đến đường hầm. Không khí ở đây lạnh lẽo và đặc quánh mùi ẩm mốc, nhưng Lý cảm nhận được một luồng năng lượng mạnh mẽ đang khuấy động không gian.

"Chính là nó," Lý nói.

Lý kích hoạt thiết bị. Anh đưa nó lên không trung, và ánh sáng xanh lam từ thiết bị bắt đầu quét qua bức tường bê tông. Khi ánh sáng chạm vào một điểm, không gian bắt đầu cong lại.

Một cánh cổng xoáy màu xanh tím, lấp lánh như một dải ngân hà thu nhỏ, xuất hiện. Nó không phải là một hình ảnh, nó là một lối đi.

"Chúng ta phải đi qua đó," Lý nói.

Khai nhìn vào cánh cổng, không một chút sợ hãi. "Nó trông thật đẹp," anh nói, giọng đều đều.

Lý nhíu mày. Anh không biết Khai đang nhìn nhận Vùng Lặp và thời gian như thế nào với trạng thái không có ký ức này, nhưng Khai dường như không bị ảnh hưởng bởi những điều phi thường.

Cuộc Phục Kích Của Zero

Đúng lúc Lý chuẩn bị bước vào, một tiếng động mạnh vang lên.

Đặc Vụ Zero và hai người lính của cô ta đã phục kích họ. Lần này, Zero không mặc giáp bảo hộ đầy đủ; cô ta chỉ mặc một bộ trang phục màu đen bó sát, cho phép cô ta di chuyển nhanh hơn, trên tay là một Khẩu Súng Phân Rã Thời Gian tối tân.

"Ngươi đã dẫn ta đến nơi ta cần, Kẻ Cắt Mạch," Zero nói, giọng cô ta đầy vẻ khinh miệt. "Ta đã không nghĩ ngươi sẽ tìm ra lối vào nhanh đến thế."

Lý đẩy Khai ra phía sau. "Hắn ta không còn nhớ gì cả. Anh ta không phải là Khai mà cô tìm kiếm."

Zero cười nhạt. "Dị Năng Giả Thời Gian không cần ký ức để trở thành Dị Năng Giả Thời Gian. Hắn là Nguồn Gốc của Đại Lỗi. Chừng nào hắn còn tồn tại, Vùng Lặp sẽ không bao giờ ổn định."

Zero giơ Khẩu Súng Phân Rã Thời Gian lên. "Ta không muốn lãng phí thêm vòng lặp nào nữa. Kết thúc mọi chuyện tại đây."

Trận Chiến Trong Đường Hầm

Lý biết anh không thể sử dụng lá chắn năng lượng trên thiết bị của Khai; nó sẽ làm đóng cánh cổng thời gian. Anh cần phải đánh lạc hướng Zero đủ lâu để Khai có thể bước vào.

"Khai! Đi đi!" Lý hét lên.

Khai vẫn đứng bất động.

Lý lao vào Zero. Cô ta quá nhanh, quá mạnh. Cô ta né tránh cú đấm vụng về của Lý và đánh trả bằng một cú đá vào ngực anh, khiến anh bay ngược về phía sau, đập vào tường.

"Vô ích," Zero nói, lau vết máu trên môi. "Ngươi chỉ là một người bình thường bị tiêm nhiễm tri thức."

Lý ho sù sụ. "Tôi... tôi tin anh ta."

Trong khi đó, Khai, vẫn đứng đó, đã nhìn chằm chằm vào Khẩu Súng Phân Rã Thời Gian của Zero. Trong giây phút đó, một tia sáng vụt qua đôi mắt trống rỗng của anh.

Anh không nhớ gì, nhưng cơ thể anh nhớ. Nó nhớ cách thao túng động lượng.

Khi Zero chuẩn bị bắn Lý, Khai đã làm một điều không thể tin được. Anh giơ tay ra, không phải để chống lại viên đạn thời gian, mà để nắm lấy luồng động lượng của Zero.

Zero cảm thấy cơ thể cô ta đột ngột dừng lại trong không khí, như thể thời gian đã bị đóng băng.

Khai đã vô hiệu hóa Zero mà không cần một chút ký ức nào. Anh ta đã sử dụng phản xạ thời gian của mình, chỉ là một thói quen cơ thể cũ.

"Chúng ta phải đi," Khai nói, giọng anh ta không còn đều đều nữa, mà chứa đựng một chút sự mệt mỏi. Sau đó, anh ta quay sang Lý. "Anh phải đi. Tôi không thể giữ cô ta lâu."

Lý biết Khai đang phải gồng mình để sử dụng khả năng mà anh ta không còn nhớ.

"Được rồi," Lý nói. Anh nắm lấy thiết bị và cùng Khai bước vào cánh cổng xoáy.

Tháp Lọc Thời Gian

Khoảnh khắc họ bước qua cánh cổng, họ rơi vào một nơi không phải là không gian hay thời gian. Đó là một đường hầm ánh sáng, nơi các luồng dữ liệu của thời gian chạy qua.

"Đây là Dòng Chảy Vĩnh Cửu," Lý thì thầm, cảm thấy một sự choáng ngợp.

Và trước mắt họ là Tháp Lọc Thời Gian. Nó không phải là một tòa nhà; đó là một cấu trúc tinh thể khổng lồ, quay tròn và phát sáng, nằm giữa một khoảng không hư vô. Hàng triệu sợi dây năng lượng kết nối nó với một Quả Cầu Năng Lượng ở trung tâm – Nguồn Lỗi Gốc.

"Nguồn Lỗi Gốc," Lý nói. "Chúng ta phải tắt nó đi."

Khai nhìn vào quả cầu năng lượng và bất ngờ nói, với một sự đau đớn không rõ nguyên nhân: "Nó... nó rất lớn."

Lý biết rằng hành trình của họ mới chỉ bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×