vong linh cổ thành

Chương 1: Tiếng Trống Canh Nửa Đêm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Màn đêm buông xuống trên thành cổ như một tấm chăn đen nhung, phủ kín mọi góc tường, mọi con đường lát đá xám ẩm ướt. Sương mù từ dòng sông uốn lượn quanh thành tràn vào từng ngóc ngách, bám vào mái ngói, cột cờ và những bức tường đã nhuốm màu thời gian. Trong làn sương dày đặc ấy, từng âm thanh nhỏ đều trở nên kinh dị. Tiếng chân người vang vọng, tiếng cửa sổ kêu lên lạ lùng, và quan trọng nhất—tiếng trống canh nửa đêm—đang ngân nga đều đặn, báo hiệu nửa đêm đã đến.

Người trong thành vốn đã quen với tiếng trống, nhưng đêm nay, nó vang lên khác thường. Không phải nhịp điệu chậm rãi, trầm trầm như mọi khi, mà nhanh hơn, gấp gáp, như thể nhịp tim của cả thành phố đang đập dồn dập. Và rồi, tiếng trống ấy đã báo hiệu một điềm xấu.

Trên con đường lát đá dẫn lên cổng chính, một bóng người nằm im giữa sương. Đó là một xác chết, tay chân co quắp, mắt mở trừng trừng như muốn nói điều gì nhưng không thể. Xung quanh, vết máu đã khô, loang lổ trên đá, lan cả vào chân tường. Không có dấu hiệu của cướp bóc, không có tiếng động đêm nào khác ngoài tiếng trống rùng rợn.

Người dân địa phương nhanh chóng tụ tập, thì thầm với nhau trong sợ hãi. “Ai đó… ai đó đã chết rồi… và… trống báo hiệu… báo hiệu cái gì?” Một lão già run rẩy, tay cầm đèn dầu, thốt lên những lời hãi hùng.

Cảnh sát thành cổ, dưới quyền quan tổng đốc, lập tức có mặt. Họ vạch đèn soi quanh hiện trường, nhưng tất cả đều cảm thấy một thứ gì đó bất thường. Không khí không chỉ lạnh, mà còn nặng nề, như thể cả thành cổ đang nín thở. Người dân thì lánh xa, vài ai dám tiến lại gần chỉ vì tò mò, nhưng tất cả đều dừng lại sau khi nghe một tiếng thở dài lạnh sống lưng vọng ra từ tường thành.

Trong số những người đến hiện trường, có một thanh niên trẻ—quan điều tra mới được bổ nhiệm, vừa từ kinh đô về. Anh tên là Lý Nhất Hành, hai mươi sáu tuổi, với ánh mắt sắc bén và trí óc lanh lợi. Lý Nhất Hành bước đến gần thi thể, không hề run sợ, nhưng mắt anh lấp lánh sự tập trung. Anh cúi xuống, quan sát từng vết máu, từng vết thương, từng chi tiết nhỏ nhất mà người khác bỏ qua.

Xác chết là một thanh niên, chưa đầy ba mươi, mặc bộ y phục tôn thất nhưng rách nát. Trên cổ, một vết cắt sâu, gọn gàng, như thể dùng dao bén và người thực hiện biết rõ mình làm gì. Không dấu hiệu giằng co, không dấu chân ngoài chính xác quanh thi thể, như thể nạn nhân đã bị đặt ở đó một cách cẩn thận. Điều này làm Lý Nhất Hành lặng người.

Nhưng kỳ lạ hơn cả là biểu cảm trên khuôn mặt nạn nhân. Đôi mắt mở to, ánh nhìn hoảng loạn hướng về một bức tường cổ phía sau. Lý Nhất Hành theo ánh mắt ấy và thấy, mờ mờ qua sương, một bóng người di chuyển trên tường thành. Nhưng không có ai đứng đó. Chỉ có bức tường, sương mù, và hình bóng biến dạng, giống như một linh hồn lướt qua.

“Chúng ta phải lập tức phong tỏa hiện trường,” Lý Nhất Hành ra lệnh. Giọng anh vừa nghiêm nghị, vừa tràn đầy uy lực, khiến những người lính địa phương không dám cãi. Nhưng ngay cả khi phong tỏa, dân chúng vẫn thì thầm về những điều kinh dị: họ nói rằng có hồn ma lang thang trên tường, báo hiệu điềm chết chóc.

Lý Nhất Hành không tin vào ma, nhưng anh tin vào dấu vết. Anh quan sát kỹ thi thể và nhận ra một chi tiết kỳ lạ: vết thương không chỉ là đâm chém đơn thuần. Có thứ gì đó được đặt vào vết thương, một loại bột trắng mịn, hắc quang, chưa từng thấy. Anh lấy mẫu, định gửi về kinh đô để phân tích.

Trong khi đó, tiếng trống vẫn ngân nga, đều đặn. Nhưng nhịp điệu dần thay đổi. Lúc nhanh, lúc chậm, như thể đang nhắn nhủ điều gì. Dân chúng bắt đầu hoảng loạn, chạy vào nhà đóng cửa, khóa chặt cổng. Nhưng Lý Nhất Hành biết, đây chỉ mới là khởi đầu. Thành cổ này, lâu đời và rùng rợn, chứa đầy bí mật, và vụ án đầu tiên này sẽ kéo anh vào một chuỗi những sự kiện kinh hoàng hơn nhiều.

Giữa lúc anh đang suy nghĩ, từ một con hẻm tối, có tiếng rên rỉ. Anh quay lại, cẩn thận tiến đến, tay đặt lên cán kiếm. Tại đó, một người phụ nữ trẻ xuất hiện, khuôn mặt xanh xao, mắt mở to trong sợ hãi. Cô ta run rẩy, giọng thì thầm: “Ông… ông cũng nghe thấy tiếng trống… đúng không? Nó… nó kêu gọi… và… người… người chết chưa yên…”

Lý Nhất Hành nhìn cô gái, rồi nhìn thi thể. Anh cảm nhận rõ rằng vụ án này không đơn giản. Không chỉ là giết người, mà là một thứ gì đó vượt ngoài lý giải thường tình, liên quan đến thành cổ, đến những bí mật mà thời gian đã cố tình che giấu.

Đêm dày đặc, sương mù dày đặc, và tiếng trống vẫn ngân nga. Mỗi nhịp trống như nhắc nhở: “Một kẻ ác đã xuất hiện. Một câu chuyện kinh hoàng sắp bắt đầu.”

Anh thở sâu, đưa tay lấy bột trắng từ vết thương, ghi chép từng chi tiết. Đây sẽ là manh mối đầu tiên. Nhưng anh cũng biết, với mỗi manh mối, những bóng ma từ quá khứ sẽ dần lộ diện… và thành cổ sẽ không còn yên bình nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×