vong linh cổ thành

Chương 2: Bóng Người Trên Tường Thành


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sương vẫn dày đặc, quấn lấy từng mái ngói, từng bậc đá lạnh lẽo của thành cổ. Dường như cả thành phố đã chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng trống canh lờ mờ vọng từ phía xa, nhịp điệu không đều, đôi lúc dồn dập, đôi lúc gián đoạn, như nhắc nhở mọi người rằng sự chết đã ghé thăm nơi này. Nhưng hôm nay, ngoài nỗi sợ hãi, còn có một điều gì đó kì lạ hơn, khiến người sống lặng đi trước một thứ không thể giải thích.

Nhân chứng duy nhất của vụ án, một lão già tên là Trần Khắc Hòa, được dân trong thành gọi là người “nhìn thấy hồn ma”. Lão vốn là lính canh cũ của thành, tuổi đã xấp xỉ sáu mươi, da nhăn nheo, tóc bạc như sương. Lão sống lẻ loi trong một ngôi nhà nhỏ gần cổng chính, luôn nhìn mọi vật bằng đôi mắt sâu thẳm, như thể nhìn thấy cả những gì người khác không thể. Khi Lý Nhất Hành đến gặp lão, ánh mắt thanh niên trẻ sắc lạnh, nhưng có phần bối rối trước nỗi ám ảnh hiện hữu trên khuôn mặt lão.

“Ngươi… có nhìn thấy gì đêm qua không?” Lý Nhất Hành hỏi, giọng nghiêm trọng.

Lão Khắc Hòa run rẩy, mắt lờ mờ nhìn ra phía tường thành. “Tôi… tôi thấy… một bóng người… trên tường…” Lão thở dài, như thể việc kể lại cũng là cực hình. “Không phải bóng thật… không phải người… mà là… linh hồn. Nó… nó đứng đó, nhìn thẳng vào tôi, rồi biến mất…”

Lý Nhất Hành nheo mắt. Anh chưa từng thấy gì siêu nhiên, nhưng kinh nghiệm quan sát cho anh biết: đôi khi, những lời kể tưởng chừng hoang đường lại ẩn chứa manh mối quý giá. Anh cẩn thận ghi chú, rồi hỏi: “Bóng người ấy cao bao nhiêu, mặc gì, có hành động gì không?”

Lão lắc đầu. “Không rõ… chỉ là… bóng đen… di chuyển lướt trên tường… như bay. Nhưng khi tôi bước tới gần, nó biến mất. Chỉ còn lại… sương, và mùi… mùi hương chết…” Lão cúi xuống, ngón tay run run chạm vào bức tường đá ẩm. “Đây… nơi nó đứng. Đá… lạnh… và có vết xước…”

Lý Nhất Hành tiến lại, soi đèn. Quả thực, bức tường cổ xám xịt có những vết xước ngang dọc, như thể móng tay hay dao bén cào qua. Nhưng điều kì lạ là: vết xước không theo hình dáng người bình thường. Chúng lộn xộn, ngoằn ngoèo, cao thấp khác nhau, không thể nào từ một người thật tạo ra. Nhìn kỹ hơn, anh còn phát hiện một lớp bột trắng mịn, giống như loại bột được đặt vào thi thể trước đó, bám vào các vết xước.

“Ngươi… có chắc là mình không mộng tưởng?” Lý Nhất Hành hỏi, giọng vừa nghiêm nghị vừa mềm mại để không khiến lão quá sợ hãi.

Lão Khắc Hòa cười khẽ, nhưng trong nụ cười là cả một đời kinh nghiệm đầy sợ hãi. “Ta già rồi… nhiều đêm qua đã thấy biết bao chuyện kì quái. Nhưng… đêm qua… khác hẳn. Ta chưa từng thấy hồn ma nào lại dường như… thực, như thể đang cảnh báo điều gì đó…”

Một cơn gió lạnh thổi qua, làm bức tường rung rinh. Lý Nhất Hành giật mình. Sương quấn quanh như những ngón tay lạnh lẽo, ôm lấy anh, và trong giây phút ngắn ngủi ấy, hình như bóng đen ấy xuất hiện trước mắt anh. Anh nhắm mắt lại, rồi mở ra, nhưng bức tường vẫn trống rỗng. Chỉ còn vết xước và bột trắng.

“Ta sẽ dẫn ngươi đến chỗ khác,” lão nói, kéo tay Nhất Hành đi về phía góc thành phía Bắc. “Ở đó… ta đã thấy nó xuất hiện lần nữa. Người sống… không thể hiểu được…”

Họ đi qua những con đường hẹp, qua những ngôi nhà cũ kỹ, nơi mái ngói mục nát và tường đá phủ rêu. Dân chúng tránh xa, nhìn họ với ánh mắt vừa tò mò vừa sợ hãi. Một vài người thì thầm rằng, những vụ án liên tiếp xảy ra tại thành cổ là điềm báo cho một “thời kỳ chết chóc”.

Khi đến góc thành Bắc, nơi ánh đèn lờ mờ không thể xuyên qua sương dày, lão Khắc Hòa dừng lại. “Đứng đây… và nhìn lên.”

Lý Nhất Hành quay đầu, ánh mắt quét lên bức tường cao. Trong sương mù, bóng người xuất hiện—là bóng đen mờ nhạt, không rõ hình hài, nhưng lại có một sức nặng áp lực khiến tim anh đập nhanh. Bóng đứng yên trên thành, im lặng, ánh mắt vô hình như xuyên thấu vào anh, rồi bỗng nhiên… biến mất.

Nhất Hành lặng người. Anh chưa từng trải qua cảm giác này: giữa thực tại và hư vô, giữa sống và chết, ranh giới trở nên mờ nhạt. Anh nhìn quanh, không thấy dấu vết nào của kẻ gây án, không có vật thể nào rơi vãi, chỉ còn bức tường đá lạnh và những vết xước chằng chịt.

“Ngươi… có thấy nó… lần cuối không?” Anh hỏi lão Khắc Hòa.

“Có… nhưng… chỉ là một phần linh hồn… nó… đang nhìn ta… nhắc nhở…” Lão run rẩy, mắt rớm lệ. “Nhưng lời nhắc nhở đó… ta không dám hiểu…”

Lý Nhất Hành thở sâu, ghi chú từng chi tiết. Anh biết, lời kể của lão không thể bị bỏ qua. Vụ án này không chỉ là một vụ giết người đơn thuần; nó ẩn chứa điều gì đó vượt ngoài lý giải thông thường, liên quan đến thành cổ, những bí mật bị thời gian che giấu, và có thể là… một thế lực siêu nhiên.

Anh tiếp tục đi dọc tường thành, tìm kiếm thêm manh mối. Những vết xước không theo quy luật nào cả, nhưng anh phát hiện chúng tập trung thành một đường thẳng hướng về phía cổng chính. Điều đó khiến anh suy đoán: kẻ gây án hoặc vật thể siêu nhiên nào đó đã đi từ cổng chính lên đây, thực hiện hành vi kỳ bí, rồi biến mất.

Trong khi anh quan sát, một tiếng thở dài lạnh sống lưng vang lên từ một khe tường. Nhất Hành quay lại, nhưng không thấy gì ngoài sương mù dày đặc. Anh nhận ra: thành cổ này như một sinh thể sống, biết quan sát, biết che giấu, và có thể đang… chơi đùa với người sống.

Nhân chứng Trần Khắc Hòa tiếp tục kể: “Trước khi biến mất, bóng ấy… nhấc tay… chỉ vào bức tường… và… rồi… tách ra… hai bóng… nhỏ hơn… như những linh hồn trẻ con… nhưng mặt mày méo mó, khó nhìn… chúng biến mất vào sương…”

Lý Nhất Hành cảm thấy da gà nổi lên khắp người. Anh vừa muốn bỏ qua chuyện siêu nhiên, vừa không thể phủ nhận: đây là manh mối quan trọng, bởi chỉ những người đã chết hoặc đang dính vào quyền lực tối tăm mới có thể tạo ra dấu vết này.

Anh ghi chú, chụp ảnh, và lấy mẫu bột trắng còn sót lại trên vết xước. Bất chợt, trong giây phút sương mù mờ ảo, anh nhìn thấy một thứ gì đó rơi trên nền đất: một mảnh vải đen, rách tả tơi, có những ký hiệu lạ, giống như chữ cổ đã bị xóa mờ theo thời gian.

“Ngươi… đã thấy chưa?” Lão Khắc Hòa hỏi, giọng run rẩy. “Những ký hiệu đó… là lời nhắn… từ quá khứ…”

Nhất Hành cẩn thận nhặt mảnh vải, soi đèn. Quả thực, những ký hiệu mờ mờ ấy không thuộc loại chữ mà anh từng biết. Nhưng anh biết: đây là manh mối quan trọng, liên quan đến ai đó muốn cảnh báo hoặc đe dọa. Và bóng người trên tường thành, dẫu có thật hay chỉ là hoang tưởng, chính là điểm khởi đầu của một chuỗi ám ảnh chưa thể lý giải.

Đêm càng dày, sương càng đặc. Bóng tối quanh thành trở nên sâu thẳm hơn. Lý Nhất Hành đứng đó, tay cầm mảnh vải, mắt nhìn lên bức tường, tim đập nhanh. Anh biết một điều rõ ràng: vụ án này không thể giải quyết bằng lý trí thường tình. Một thế lực kỳ bí đang thao túng, và thành cổ sẽ còn nhiều bí ẩn hơn anh tưởng…

Trước mắt anh, sương mù như sóng, trôi nhè nhẹ quanh bức tường, và trong đó, đôi lúc, bóng người lại thoáng hiện—nhưng lần này, không chỉ một, mà là hai, ba bóng… nhìn chằm chằm xuống thành phố. Nhất Hành nhắm mắt, hít sâu, rồi mở ra, kiềm chế nỗi sợ: anh phải tìm ra sự thật, dù phải đối mặt với ma quái hay con người xấu xa nhất.

Và như thế, một chuỗi sự kiện rùng rợn bắt đầu—bóng người trên tường không chỉ là hình ảnh vô hồn, mà là lời cảnh báo, là manh mối cho những vụ án tiếp theo, mở ra cánh cửa dẫn vào thế giới bí ẩn và siêu nhiên của Vong Linh Cổ Thành.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×