vong linh cổ thành

Chương 10: Những Kẻ Đeo Mặt Nạ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh sáng lập lòe từ những ngọn nến trên bàn thờ hắt lên mặt nạ bạc của những người đứng quanh vòng tròn nghi lễ, khiến bóng họ dài ngoằng trên nền đá ẩm ướt của căn hầm. Nhất Hành và Dạ Minh Lan đứng cách đó chỉ vài bước, cảm nhận rõ rệt sự lạnh lẽo lan tỏa từ bầu không khí nặng nề. Họ biết rằng mỗi bước đi ở đây đều phải cân nhắc kỹ lưỡng: một sai lầm sẽ trả giá bằng mạng sống.

Người đứng giữa, cao lớn và bí ẩn, giơ tay, ra hiệu cho nhóm điều tra tiến gần. Giọng trầm ấm, nhưng đầy quyền lực: “Ngươi đã đi xa, vượt qua sương mù, mưa đêm, và thử thách của kẻ chết. Nhưng bây giờ, ngươi sẽ hiểu lý do tại sao gia tộc quyền thế phải bảo vệ bí mật này.”

Nhất Hành hít sâu, bước lên trước. “Chúng tôi không tìm kiếm xung đột. Chúng tôi chỉ muốn biết sự thật—về những nghi lễ, những cái chết, và âm mưu đằng sau tất cả.”

Một người đeo mặt nạ bạc khác tiến lên, giọng trầm: “Sự thật… là điều mà các người chưa sẵn sàng đối mặt. Những kẻ như chúng tôi xuất hiện để bảo vệ gia tộc khỏi những bàn tay tò mò, nhưng cũng là để dẫn dắt những người đủ can đảm tới nơi họ cần tới. Người chết thứ hai, bức tranh dính máu, và quán trọ trong đêm giông… tất cả chỉ là lời nhắc: mọi manh mối đều dẫn đến đây.”

Dạ Minh Lan nhíu mày, nhận ra rằng: những kẻ đeo mặt nạ không chỉ là người giám sát nghi lễ, mà còn là người giữ cân bằng giữa thế giới sống và thế giới siêu nhiên, dùng bột trắng và ký tự cổ để điều khiển hiện tượng ma quái, đồng thời che giấu thân phận thực sự của họ.

Nhất Hành lên tiếng: “Nếu vậy, tại sao những cái chết lại xảy ra? Tại sao gia tộc phải giết người để bảo vệ bí mật?”

Người đứng giữa mỉm cười, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng: “Chết… chỉ là phương tiện. Mạng sống là con cờ, và sự thật là mục tiêu cuối cùng. Gia tộc không muốn bí mật bị lộ ra trước khi người đủ sức hiểu và kiểm soát nó.”

Dạ Minh Lan quan sát kỹ từng kẻ đeo mặt nạ. Mỗi chiếc mặt nạ đều khác nhau: bạc sáng bóng, bạc mờ, có chiếc khắc ký tự cổ, có chiếc gắn những đường nét như rồng uốn lượn. “Nhất Hành, mỗi mặt nạ… phản ánh quyền lực và vai trò của người đeo trong nghi lễ. Chúng không chỉ để giấu mặt, mà còn để truyền năng lượng và tạo ảnh hưởng tâm linh lên kẻ sống.”

Một người mặc áo choàng đen tiến lên, đặt tay lên bàn thờ: “Các ngươi đã biết quá nhiều. Nhưng nếu đủ dũng cảm, các ngươi có thể chứng kiến sự thật mà ít người sống có cơ hội hiểu. Gia tộc chúng tôi nắm giữ kiến thức cổ xưa, đủ sức thao túng linh hồn người sống và chết, nhưng cũng là bảo vệ sự cân bằng của thành cổ này. Ngươi sẽ thấy âm mưu lớn hơn: không chỉ là những vụ án mạng, mà là kế hoạch chi phối toàn bộ dòng máu và quyền lực trong thành.”

Nhất Hành và Dạ Minh Lan trao đổi ánh mắt, hiểu rằng: mọi manh mối họ tìm được, từ ngôi mộ, bức tranh, đến người chết thứ hai, đều là phần dẫn dắt để họ tiếp cận âm mưu lớn hơn. Hội kín, bột trắng, ký tự cổ, những nghi lễ bí ẩn—tất cả đều hướng tới việc che giấu một sự thật sâu kín về quyền lực gia tộc, nghi lễ bất tử, và thao túng linh hồn.

Một tiếng chuông nhỏ vang lên từ phía bàn thờ. Bóng các kẻ đeo mặt nạ nhấp nháy trong ánh nến. Người đứng giữa đưa tay, và đột nhiên, một màn khói trắng mờ phủ kín cả căn phòng. Nhất Hành cảm giác như trọng lực thay đổi, các bóng ma dường như lướt qua người sống, tạo nên ảo giác kinh hoàng. Dạ Minh Lan thì thầm: “Đây… là thử thách cuối cùng để chứng minh chúng ta đủ hiểu và đủ dũng cảm. Nếu không, mọi người sẽ trở thành con mồi cho bùa chú và nghi lễ.”

Nhất Hành nắm chặt tay Dạ Minh Lan, cảm nhận sự tỉnh táo của cô: “Hãy đi theo tôi. Mọi thứ sẽ chỉ rõ khi chúng ta đứng trong trung tâm nghi lễ.”

Họ tiến vào vòng tròn giữa phòng. Mỗi bước đi trên nền đất được khắc ký tự cổ, mỗi hơi thở của họ đều bị âm thanh tụng niệm bao quanh. Khi đứng giữa vòng tròn, Nhất Hành nhận ra: bức tranh dính máu, cái chết thứ hai, quán trọ trong đêm giông, và bột trắng đều là công cụ dẫn họ tới đây, để họ chứng kiến âm mưu thực sự.

Người đứng giữa cất giọng: “Gia tộc quyền thế này không chỉ tìm cách che giấu dòng máu và bí mật nghi lễ. Họ sử dụng nó để điều khiển thành cổ, tạo ra hiện tượng siêu nhiên, gieo rắc nỗi kinh hoàng, và loại bỏ bất kỳ ai dám can thiệp. Những kẻ đeo mặt nạ như chúng tôi… là cánh tay bảo vệ, nhưng cũng là những người thử thách trí tuệ và lòng dũng cảm của ngươi.”

Dạ Minh Lan quan sát kỹ bàn thờ. Các lọ bột trắng, dao găm, và mảnh giấy ký tự cổ được sắp xếp theo một trình tự nghi lễ phức tạp. Cô nhận ra rằng, chỉ khi giải mã đúng trình tự và ký tự, họ mới hiểu được bí mật của bức tranh dính máu, âm mưu gia tộc, và cách thức vận hành nghi lễ.

Nhất Hành thở sâu. Anh nhìn những kẻ đeo mặt nạ, ánh mắt sắc bén: “Chúng tôi sẽ tìm ra sự thật. Chúng tôi sẽ giải mã tất cả, bất kể nguy hiểm.”

Người đứng giữa mỉm cười, giọng trầm: “Ngươi đã đủ dũng cảm… nhưng hãy nhớ: âm mưu lớn hơn những cái chết và bức tranh, lớn hơn cả sự siêu nhiên mà các ngươi từng thấy. Và để hiểu, các ngươi phải bước vào sâu hơn, nơi dòng máu và quyền lực hòa quyện, nơi mà sự sống và cái chết chỉ là một.”

Cả căn phòng chìm vào im lặng. Nhất Hành và Dạ Minh Lan đứng giữa vòng tròn, cảm nhận rõ rệt sức mạnh bí ẩn từ các ký tự, bột trắng, và các nghi lễ. Họ biết rằng: những kẻ đeo mặt nạ không chỉ che giấu thân phận mà còn bảo vệ âm mưu lớn nhất của gia tộc quyền thế, nơi mà mọi vụ án, mọi hiện tượng siêu nhiên, và mọi manh mối đều hội tụ.

Dạ Minh Lan nhắm mắt, đặt tay lên bột trắng trên bàn thờ, nhẩm đọc các ký tự. Một luồng năng lượng mờ lan tỏa quanh cô, giúp cô nhận diện các điểm yếu trong nghi lễ, và đồng thời hé lộ một phần bí mật mà họ chưa từng thấy: gia tộc quyền thế nắm giữ bí thuật điều khiển linh hồn người sống, tạo ra hiện tượng siêu nhiên để bảo vệ quyền lực, và những kẻ đeo mặt nạ là mắt xích quan trọng trong kế hoạch này.

Nhất Hành đứng bên cạnh, ánh mắt quyết liệt. Anh hiểu rằng: bức tranh dính máu, người chết thứ hai, quán trọ trong đêm giông, và hội kín bên dòng sông đen đều là mắt xích dẫn đến âm mưu lớn hơn, nơi mọi quyền lực và bí mật gia tộc đều hội tụ. Và bây giờ, họ đã đứng trước cánh cửa cuối cùng để đối mặt với sự thật – nơi sống và chết, hiện thực và siêu nhiên, đều hòa làm một.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×