vong linh cổ thành

Chương 9: Hội Kín Bên Dòng Sông Đen


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sương mù dày đặc vẫn bám quanh thành phố cổ, nhưng giờ đây Nhất Hành và Dạ Minh Lan đã theo manh mối mới từ cái chết thứ hai, dẫn họ đến bờ sông cũ, nơi dòng nước đen như mực chảy lững lờ qua những bến đá rêu phong. Những ngôi nhà ven sông, ẩm mốc và xuống cấp, phản chiếu ánh đèn dầu lập lòe, tạo nên khung cảnh vừa u tối vừa bí ẩn, khiến họ cảm nhận rõ rệt: một thế lực ngầm đang ẩn náu nơi đây.

Nhóm điều tra đứng trên bờ sông, quan sát những chiếc thuyền gỗ nhỏ di chuyển trong sương. Một vài bóng người mặc áo choàng đen lướt qua, nhưng không để lộ gương mặt. Dạ Minh Lan nhíu mày: “Người ta không xuất hiện ở đây vô cớ. Những dấu hiệu này… giống như lễ nghi cổ xưa, nhưng lại mang tính chiến lược hiện đại. Đây phải là nơi tổ chức của hội kín mà chúng ta đang tìm kiếm.”

Nhất Hành gật đầu. “Chúng ta cần thận trọng. Một bước sai, chúng ta sẽ trở thành con mồi.” Anh hạ thấp giọng, bàn với nhóm lính canh: “Hãy đi theo tôi, nhưng giữ khoảng cách và yên lặng.”

Nhóm di chuyển men theo bờ sông, từng bước, từng bước, âm thầm như những bóng ma. Mưa đã tạnh, nhưng sương mù vẫn dày đặc, khiến mọi âm thanh trở nên vang vọng và khó định hướng. Bỗng, từ trong sương, một cánh cửa gỗ cũ bật mở. Một người mặc áo choàng đen bước ra, tay cầm đèn dầu, ánh sáng lập lòe chiếu lên mặt họ: một mặt nạ bạc phản chiếu ánh sáng, khiến Nhất Hành giật mình.

Dạ Minh Lan cúi xuống, lấy tay vẽ ký hiệu bột trắng lên đất. Một vòng tròn nhỏ xuất hiện dưới ánh sáng yếu, phát ra một luồng khí mờ như ánh sáng lập lòe, khiến bóng người đeo mặt nạ đứng yên, có vẻ bối rối. “Chúng ta không thể trực tiếp tấn công,” cô thì thầm. “Những người này… biết cách sử dụng cả ảo giác và nghi lễ để gây sợ hãi.”

Nhất Hành quan sát kỹ, nhận thấy rằng các dấu hiệu trên bờ sông—vết chân, ký hiệu vẽ bằng máu, và những con thuyền di chuyển—không ngẫu nhiên. “Chúng ta cần theo dấu họ,” anh nói. “Nhưng không để họ biết.”

Nhóm điều tra len lỏi theo bờ sông, đi qua những hẻm tối, tránh ánh mắt của những người mặc áo choàng. Khi tiến gần hơn, họ phát hiện một căn nhà gỗ cũ nằm khuất phía sau bến thuyền. Cửa mở hé, bên trong phát ra ánh sáng yếu và tiếng tụng niệm thầm lặng.

Dạ Minh Lan nhắc: “Đây chính là nơi hội kín họp. Những ký hiệu trên bờ sông dẫn chúng ta tới đây. Hãy nhớ: không ai trong số họ là thường dân. Đây là những người hiểu nghi lễ cổ xưa, và đang giữ bí mật của gia tộc quyền thế.”

Nhóm nhảy lên một bờ đá nhỏ để quan sát bên trong. Qua khe cửa, họ thấy một vòng tròn nghi lễ được vẽ bằng máu khô và bột trắng, giữa vòng là một bàn thờ nhỏ với các vật thể cổ: dao găm nhỏ, bình thủy tinh, và vài mảnh giấy ký tự cổ. Xung quanh là những người mặc áo choàng, tay cầm nến, tụng niệm theo một ngôn ngữ xa lạ.

Nhất Hành thì thầm: “Họ đang tái hiện nghi lễ… giống như trong bức tranh dính máu. Nhưng điều này phức tạp hơn. Họ kết hợp cả yếu tố siêu nhiên và chiến lược.”

Dạ Minh Lan nhắm mắt, nhẩm đọc ký tự cổ, tay đặt lên mặt đất. Một luồng cảm giác mờ ảo lan tỏa quanh cô. “Họ đang thiết lập một vòng bảo vệ tâm linh,” cô nói. “Nếu chúng ta bước vào mà không hiểu nghi lễ, chúng ta sẽ trở thành con mồi cho ảo giác và bẫy siêu nhiên.”

Nhất Hành nhận ra rằng: Hội kín này không chỉ che giấu hành vi, mà còn thao túng linh hồn người sống, khiến họ tin rằng thành cổ bị ma ám, trong khi thực tế là mọi thứ đều được tính toán.

Nhóm điều tra lùi lại, quyết định tìm lối vào bí mật khác. Theo quan sát, một cửa hầm nhỏ dưới sàn nhà gỗ dẫn xuống lòng đất. Dạ Minh Lan đặt tay lên cánh cửa, cảm nhận rung động của năng lượng cổ xưa. “Cửa này… sẽ đưa chúng ta trực tiếp vào trung tâm nghi lễ của hội kín. Nhưng hãy chuẩn bị. Bên dưới… mọi thứ đều nguy hiểm, và có thể liên quan đến mạng sống.”

Nhất Hành gật đầu. Anh ra hiệu cho nhóm tiến vào hầm. Bên dưới, không gian ẩm thấp, hẹp, mùi đất ẩm kết hợp với mùi bột trắng và sáp nến khét lẹt. Các ký hiệu cổ xuất hiện khắp nơi, trên tường đá, trần hầm, và nền đất. Dạ Minh Lan thận trọng nhẩm đọc các ký hiệu, từng bước giải mã: chúng chỉ dẫn đến vị trí trung tâm nghi lễ.

Khi họ đến trung tâm, một cảnh tượng khiến cả nhóm rùng mình: một vòng tròn lớn được vẽ bằng máu, giữa là bàn thờ với các lọ bột trắng và dao găm nhỏ, xung quanh là những người mặc áo choàng đứng yên, mặt nạ bạc phản chiếu ánh sáng. Một người đứng giữa, cao lớn, giọng trầm: “Người đến đây… đã dám xâm nhập vào lãnh địa của hội kín. Nhưng ta biết lý do. Các người muốn giải mã bí mật, nhưng chưa đủ.”

Dạ Minh Lan bước lên, tay cầm lọ bột trắng, nhấn mạnh: “Chúng ta không muốn xung đột. Nhưng mọi manh mối từ ngôi mộ, bức tranh, và người chết thứ hai dẫn chúng ta đến đây. Chúng tôi cần sự thật về những nghi lễ và âm mưu gia tộc.”

Người đứng giữa nhếch môi. “Sự thật… là điều mà chỉ những người sống sót có thể nhận ra. Và mỗi bước sai lầm sẽ trả giá bằng máu. Nhưng ta sẽ để các ngươi tự tìm… nếu đủ dũng cảm.”

Nhóm điều tra đứng trong vòng tròn, nhận ra rằng: Hội kín không chỉ là một tổ chức ngầm; họ là những người hiểu rõ nghi lễ cổ xưa, biết kết hợp bột trắng, ký tự, và linh hồn người chết để thao túng hiện thực. Đây chính là mắt xích quan trọng trong âm mưu gia tộc quyền thế, và là chìa khóa dẫn đến các vụ án mạng, ngôi mộ bị khuấy động, bức tranh dính máu, và các hiện tượng siêu nhiên mà họ đã chứng kiến.

Nhất Hành thở dài. Anh hiểu rằng, để tiến sâu hơn, họ phải giải mã vòng tròn nghi lễ, hiểu được bản chất của bột trắng và ký tự cổ, và đồng thời tránh mọi bẫy ảo giác. Bất kỳ sai lầm nào cũng có thể dẫn đến cái chết, hoặc trở thành nạn nhân của hội kín.

Dạ Minh Lan đặt tay lên bàn thờ, nhắm mắt. Luồng năng lượng kỳ bí từ các ký hiệu và bột trắng lan tỏa, tạo ra cảm giác mờ ảo nhưng cũng giúp cô nhận diện được các điểm yếu trong nghi lễ. “Chúng ta có thể đi tiếp… nhưng phải cẩn thận. Hội kín này… là trung tâm của âm mưu gia tộc, và bất cứ manh mối nào cũng đều được bảo vệ bằng sinh mạng và siêu nhiên.”

Nhất Hành nhíu mày, ánh mắt quyết liệt. Ánh sáng lập lòe của đèn dầu phản chiếu lên mặt nạ bạc, tạo nên bóng hình kỳ dị. Anh nhận ra rằng: Mê Trận Máu của gia tộc quyền thế đang dần hiện ra, nơi mà mọi dấu vết từ ngôi mộ, bức tranh, quán trọ, và cái chết thứ hai đều hội tụ. Và bây giờ, họ đã bước vào mắt xích nguy hiểm nhất: Hội Kín Bên Dòng Sông Đen.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×