Khánh Linh đứng trước biệt thự sang trọng ở quận 2, ánh đèn từ những khung cửa kính lớn hắt ra, làm nổi bật vẻ đẹp hiện đại của công trình. Cô được mời đến để thiết kế nội thất cho Hoàng Nam, tổng tài của tập đoàn bất động sản Nam Việt, người nổi tiếng lạnh lùng và khó gần. Khánh Linh, với mái tóc xoăn nhẹ và ánh mắt sắc sảo, tự nhủ phải giữ bình tĩnh. Cô không lạ gì những người đàn ông giàu có như anh, nhưng danh tiếng của Hoàng Nam khiến cô tò mò.
Cánh cửa mở ra, và Hoàng Nam xuất hiện, cao lớn, áo sơ mi trắng ôm sát cơ thể, để lộ cơ bắp rắn chắc. Anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, như muốn xuyên thấu tâm hồn cô. “Cô là Khánh Linh?” anh hỏi, giọng trầm, không chút cảm xúc. Khánh Linh gật đầu, mỉm cười chuyên nghiệp. “Vâng, tôi đến để thảo luận về dự án,” cô đáp, giọng tự tin, nhưng trái tim cô khẽ rung lên khi ánh mắt anh lướt qua cô, chậm rãi và đầy ý đồ.
Họ bước vào phòng khách rộng lớn, ánh đèn chùm pha lê chiếu sáng không gian. Hoàng Nam ngồi xuống sofa, ra hiệu cho cô trình bày ý tưởng. Khánh Linh bắt đầu nói, giọng rõ ràng, đưa ra các bản vẽ và mẫu thiết kế. Nhưng cô cảm nhận được ánh mắt anh không rời khỏi mình, như một con thú săn mồi. “Cô có chắc mình hiểu được gu của tôi?” anh hỏi, giọng trầm, khóe môi nhếch lên. Khánh Linh mỉm cười, không nao núng. “Tôi hiểu những gì anh muốn, anh Nam. Một không gian vừa sang trọng, vừa ấm áp,” cô đáp, ánh mắt đối diện anh.
Hoàng Nam đứng dậy, bước đến gần cô, gần đến mức cô cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh. “Tôi không chỉ muốn một không gian, cô Linh. Tôi muốn thứ gì đó… đặc biệt,” anh thì thầm, giọng khàn, tay anh lướt nhẹ qua vai cô, kéo dây áo blouse của cô xuống một chút. Khánh Linh run lên, nhưng cô đẩy tay anh ra, ánh mắt kiên định. “Tôi ở đây để làm việc, không phải để chơi trò này,” cô nói, giọng lạnh.
Hoàng Nam cười nhẹ, không giận, ánh mắt anh vẫn đầy ý đồ. “Cô thú vị hơn tôi nghĩ,” anh nói, rồi quay lại sofa, như chưa có gì xảy ra. Khánh Linh tiếp tục trình bày, nhưng trái tim cô đập mạnh. Cô biết Hoàng Nam không phải người dễ đối phó, và sự quyến rũ của anh khiến cô vừa muốn chạy trốn, vừa không thể rời mắt.
Khi cuộc họp kết thúc, Hoàng Nam tiễn cô ra cửa, ánh đèn ngoài hiên chiếu lên gương mặt anh, làm nổi bật vẻ đẹp nam tính. “Cô Linh, tôi mong chúng ta sẽ làm việc lâu dài,” anh nói, giọng trầm, tay anh chạm nhẹ vào tay cô, như một lời mời gọi. Khánh Linh mỉm cười, rút tay lại. “Tôi cũng mong vậy, nhưng chỉ là công việc,” cô đáp, rồi rời đi, cảm nhận ánh mắt anh vẫn bám theo cô.
Tối đó, tại căn hộ nhỏ của mình, Khánh Linh không thể ngừng nghĩ về Hoàng Nam. Cô gọi cho Mai Anh, kể lại mọi chuyện. “Cậu điên rồi, Linh! Hoàng Nam nổi tiếng đào hoa, cẩn thận kẻo bị cuốn vào!” Mai Anh hét lên qua điện thoại. Khánh Linh cười nhạt. “Tớ biết giữ mình mà,” cô nói, nhưng trong lòng, cô không chắc. Ánh đèn trong căn hộ mờ nhạt, nhưng hình ảnh Hoàng Nam, với ánh mắt sâu thẳm và nụ cười đầy ý đồ, vẫn khiến trái tim cô rung lên từng nhịp.