vòng tay dưới ánh đèn

Chương 2: Sức Hút Không Cưỡng Lại


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Khánh Linh trở lại biệt thự của Hoàng Nam vào sáng hôm sau, mang theo các bản vẽ chỉnh sửa. Cô quyết tâm giữ khoảng cách, nhưng không thể phủ nhận rằng anh có sức hút khó cưỡng. Khi cô bước vào, Hoàng Nam đang đứng trong phòng khách, áo sơ mi đen ôm sát cơ thể, tay áo xắn cao, để lộ cánh tay rắn chắc. “Cô đến sớm,” anh nói, giọng trầm, ánh mắt lướt qua cô, từ mái tóc xoăn nhẹ đến đôi giày cao gót. Khánh Linh gật đầu, cố giữ vẻ chuyên nghiệp. “Tôi muốn bắt đầu sớm để hoàn thành đúng tiến độ,” cô đáp, giọng lạnh.

Họ thảo luận về thiết kế trong phòng làm việc của anh, ánh đèn bàn chiếu sáng những bản vẽ. Hoàng Nam đứng sau lưng cô, gần đến mức cô cảm nhận được hơi thở anh trên gáy. “Cô có chắc đây là màu sắc tôi muốn?” anh hỏi, tay anh chạm nhẹ vào tay cô khi chỉ vào bản vẽ. Khánh Linh run lên, nhưng cô đẩy tay anh ra. “Anh Nam, tôi cần không gian để làm việc,” cô nói, ánh mắt kiên định. Hoàng Nam cười nhạt, không lùi lại. “Tôi chỉ muốn chắc chắn mọi thứ hoàn hảo, cô Linh,” anh thì thầm, giọng khàn, đầy ý đồ.

Cuộc họp kéo dài, và Hoàng Nam mời cô ở lại dùng bữa trưa. “Tôi không quen ăn trưa với khách hàng,” Khánh Linh từ chối, nhưng anh nắm tay cô, kéo cô vào phòng ăn. “Đây không phải công việc, mà là lời mời cá nhân,” anh nói, ánh mắt sâu thẳm. Bàn ăn được chuẩn bị sẵn, với những món ăn tinh tế. Khánh Linh ngồi xuống, cố giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt anh khiến cô rối loạn. Anh rót rượu vang, ly rượu ánh lên dưới ánh đèn. “Cho cô, để cảm ơn ý tưởng tuyệt vời,” anh nói, khóe môi nhếch lên.

Sau bữa ăn, Hoàng Nam dẫn cô ra ban công, nơi ánh đèn thành phố lấp lánh. Anh đứng sát cô, tay anh lướt qua eo cô, kéo cô vào lòng. “Cô Linh, cô biết tôi không chỉ muốn cô thiết kế nhà tôi, đúng không?” anh thì thầm, môi anh lướt qua má cô, chậm rãi nhưng đầy khao khát. Khánh Linh run lên, cơ thể cô nóng rực dưới cái chạm của anh. Cô đáp lại, tay cô bám vào vai anh, cảm nhận sức mạnh dưới lớp áo. Họ hôn nhau, mãnh liệt và đam mê, ánh đèn ban công làm nổi bật từng đường nét trên cơ thể họ. Hoàng Nam lướt môi xuống cổ cô, để lại những dấu hôn đỏ rực, tay anh khám phá từng đường nét trên cơ thể cô. “Cô làm tôi điên, Linh,” anh thì thầm, giọng khàn.

Khánh Linh rên khẽ, nhưng lý trí kéo cô về. Cô đẩy anh ra, thở hổn hển. “Chúng ta không nên, anh Nam. Tôi không muốn lẫn lộn công việc và cảm xúc,” cô nói, ánh mắt kiên định. Hoàng Nam nhìn cô, ánh mắt vẫn đầy khao khát. “Cô không thoát được tôi đâu, Linh,” anh nói, nụ cười nhạt trên môi. Khánh Linh rời đi, trái tim đập mạnh, biết rằng mình đang bị cuốn vào một trò chơi nguy hiểm.

Tối đó, cô nhận được tin nhắn từ Hoàng Nam: “Tôi sẽ chờ cô, Linh. Không chỉ vì công việc.” Cô nhìn màn hình, tim rung lên. Cô biết mình cần giữ khoảng cách, nhưng sức hút của anh khiến cô không thể ngừng nghĩ về anh. Ánh đèn trong căn hộ mờ nhạt, nhưng hình ảnh Hoàng Nam, với ánh mắt sâu thẳm, vẫn chiếm lấy tâm trí cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.