Sài Gòn tháng Mười, mưa vẫn là thứ đặc sản ẩm ương, đổ xuống không báo trước và kéo dài dai dẳng. Minh gỡ chiếc tai nghe ra, tiếng nhạc rock biến mất, nhường chỗ cho tiếng mưa đập lộp bộp vào cửa kính văn phòng. Anh nhấp một ngụm cà phê đã nguội, cố gắng tập trung vào bản thiết kế kiến trúc đang dang dở, nhưng những con số và đường nét cứ nhảy múa thành những hình ảnh vô định.
Bảy năm. Bảy năm từ cái đêm định mệnh ấy.
Hiện tại, Minh là một kiến trúc sư trẻ thành đạt, sở hữu một công ty riêng có tiếng. Thành công đến sớm, nhưng không mang lại cho anh sự thanh thản. Đêm nào cũng vậy, khi nhắm mắt lại, anh lại thấy ánh đèn pha chói lòa, tiếng phanh xe rít lên chói tai và sau đó là sự im lặng đáng sợ.
Tiếng chuông điện thoại reo vang, kéo Minh về thực tại. Là An.
“Này, có rảnh không? Quán cũ.” Giọng An dứt khoát như mọi khi, không thừa một chữ, nhưng Minh nghe thấy một chút gì đó căng thẳng ẩn sau sự mạnh mẽ ấy.
Minh và An, Hải, và Linh – bốn mảnh ghép hoàn hảo của một tình bạn bền chặt. Họ quen nhau từ cấp ba, cùng nhau trải qua những năm tháng rực rỡ và cả những sai lầm tồi tệ nhất. Tình bạn của họ là thứ vững chắc nhất, là bến đỗ an toàn nhất, nhưng cũng là một nhà tù tinh thần giam giữ họ trong một bí mật chung.
Họ hẹn nhau ở quán cà phê sân thượng quen thuộc, nơi có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố đang ngập chìm trong mưa.
Hải đến trước, gương mặt anh ta luôn nhợt nhạt và căng thẳng hơn những người khác. Hải làm công việc liên quan đến tài chính, luôn mặc vest lịch lãm, nhưng đôi mắt thì đầy vẻ mệt mỏi. Anh luôn là người nhạy cảm nhất, người đã phải đấu tranh nhiều nhất với lương tâm trong suốt bảy năm qua.
“Linh chưa tới à?” Minh hỏi, đặt chiếc áo khoác ướt lên ghế.
“Cô ấy đang trên đường,” Hải đáp, tiếng mưa như gõ vào lòng anh. “Nhưng có chuyện gì thế? Tự nhiên gọi gấp gáp vậy?”
An bước vào, mái tóc ngắn đã được cắt tỉa sắc sảo, gương mặt xinh đẹp nhưng ánh mắt lại như đang che giấu một cơn bão. Cô là giám đốc marketing một tập đoàn lớn, luôn điềm tĩnh và lý trí, là cột trụ tinh thần của nhóm. An đặt một phong bì màu nâu nhạt lên bàn.
“Chuyện này không bình thường.” Giọng An trầm xuống, cô đẩy phong bì về phía Minh. “Tôi nhận được nó sáng nay, gửi qua đường bưu điện, không dấu địa chỉ người gửi.”
Cả Minh và Hải đều nhìn vào chiếc phong bì. Nó trông hoàn toàn vô hại, nhưng hơi thở của cả hai như nghẹt lại.
Linh vội vã chạy đến, mái tóc dài lướt qua vai, chiếc váy màu be tôn lên vẻ dịu dàng mong manh của cô. Linh là giáo viên mầm non, một công việc dường như đối lập hoàn toàn với gánh nặng mà cô đang mang.
“Xin lỗi, đường kẹt quá. Chuyện gì vậy An? Sao mọi người im lặng thế?” Linh lo lắng nhìn vào ba người bạn.
An không nói gì, chỉ gật đầu ra hiệu cho Minh mở phong bì.
Minh đưa tay ra, cảm nhận được độ dày và lạnh lẽo của lớp giấy. Khi anh xé nhẹ mép phong bì, một tấm ảnh cũ kỹ và một mẩu giấy nhỏ rơi ra.
Tấm ảnh là một bức chụp nửa người của một người đàn ông trung niên, gương mặt có phần lam lũ, đang cười gượng gạo. Gương mặt hoàn toàn xa lạ.
Hải cau mày: “Đây là ai?”
Linh nhặt mẩu giấy lên. Bàn tay cô run lên khi đọc to dòng chữ được đánh máy cẩn thận:
“Bảy năm trước, vào một đêm mưa, chiếc ô tô màu trắng đã rẽ sang hướng mà lẽ ra nó không nên đi. Hậu quả vẫn còn đó. Anh ta không phải là vô danh. Ký ức của các người không hoàn hảo.”
Cả căn phòng bỗng chìm vào sự tĩnh lặng đến mức tiếng mưa trở thành một âm thanh điếc tai. Máu trong người Minh như đóng băng. Chiếc xe của anh là màu trắng. Đêm mưa đó là tháng Mười, bảy năm trước.
“Không thể nào,” Linh thì thào, cô gần như ngã quỵ. “Làm sao… làm sao có ai biết được?”
An hít một hơi sâu, đôi mắt sắc lạnh lướt qua từng gương mặt: “Có ai trong chúng ta… lỡ lời với bất kỳ ai không? Một ai đó đáng ngờ?”
Hải cúi gằm mặt, hai tay nắm chặt: “Không! Tôi đã sống trong cái địa ngục này suốt bảy năm, mỗi ngày đều sợ hãi. Tôi không thể nói cho bất kỳ ai!”
Minh nhìn chằm chằm vào bức ảnh người đàn ông. Gương mặt đó, có vẻ gì đó quen thuộc một cách mơ hồ. Một tia chớp loé lên trong đầu anh.
“Anh ta… có lẽ tôi đã thấy anh ta rồi,” Minh chậm rãi nói. “Ngay trước khi chúng ta quay xe đi. Anh ta… đứng dựa vào cột đèn.”
Lời nói của Minh như một nhát dao đâm thẳng vào nỗi sợ hãi chôn sâu. Họ đã sai lầm. Họ đã nghĩ rằng người đàn ông đó chỉ là một tai nạn không may, một người vô danh mà không ai tìm kiếm. Nhưng mẩu giấy nặc danh này chứng minh điều ngược lại.
“Chúng ta phải làm gì đây?” Linh run rẩy. “Anh ta đang cảnh báo chúng ta, hay đang đe dọa?”
An giật lấy mẩu giấy và đốt nó bằng chiếc bật lửa cô luôn mang theo. Ngọn lửa bùng lên trong vài giây rồi tắt.
“Chúng ta sẽ làm những gì chúng ta đã làm bảy năm trước,” An tuyên bố, giọng cô cứng rắn như thép. “Giữ im lặng và tìm ra kẻ đang chơi trò chơi này.”
Minh nhìn ra ngoài cửa kính, nơi thành phố chìm trong bóng tối và mưa. Lời hứa bảo vệ nhau dưới một đêm mưa bảy năm trước giờ đây lại bị chính một đêm mưa khác đe dọa. Anh biết, vòng xoáy đã bắt đầu quay trở lại.