Sự thật về Tâm – em trai của nạn nhân, Trần Văn Kiên – đã giáng một đòn chí mạng vào sự phòng thủ của nhóm bạn. Họ không còn đối phó với một kẻ tống tiền vô danh, mà là một người đàn ông bị nỗi đau thúc đẩy, đang tìm kiếm công lý cho người thân.
Minh lập tức gọi điện thoại họp khẩn. Lần này, không phải ở quán cà phê, mà là trong căn hộ trống rỗng của Minh – nơi anh cảm thấy ít bị theo dõi nhất.
“Hắn ta là Tâm, em trai của Kiên. Hắn đã dành bảy năm để điều tra và tiếp cận chúng ta,” Minh nói, giọng anh trầm hẳn. Anh nhìn vào ba gương mặt đang tái mét vì sợ hãi. “Hắn không muốn tiền. Hắn muốn chúng ta tự hủy hoại.”
An là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh. Cô gần như không còn hơi sức để tỏ ra mạnh mẽ nữa, nhưng lý trí vẫn là vũ khí duy nhất của cô.
“Vậy thì chúng ta phải tìm cách làm hắn im lặng,” An tuyên bố, giọng cô lạnh lẽo đến đáng sợ. “Hắn đã vi phạm pháp luật khi theo dõi chúng ta. Chúng ta có thể kiện ngược lại.”
“Kiện hắn?” Hải gần như bật cười trong tuyệt vọng. “Cậu đùa à, An? Hắn có chiếc gương vỡ! Hắn có lời khai của những người hàng xóm cũ về việc anh trai hắn không hề say xỉn đêm đó! Chúng ta kiện hắn, chúng ta chỉ đang tự dâng nộp bằng chứng cho cảnh sát!”
“Thế thì cậu muốn làm gì? Ra đầu thú ư, Hải?” An quay sang Hải, ánh mắt cô đầy sự khinh miệt.
“Ít nhất thì tớ còn có thể nhìn thẳng vào gương!” Hải phản bác. “Tớ không thể sống với cái ý nghĩ rằng chúng ta đã hủy hoại cuộc đời người khác, rồi lại sống ung dung trên nỗi đau của em trai họ! Hắn ta đã mất anh trai! Hắn có quyền tìm kiếm sự thật!”
Cuộc tranh cãi trở nên gay gắt. Hải, người vốn nhút nhát, giờ đây lại là người phản kháng mạnh mẽ nhất.
Linh bật khóc, cô đứng giữa hai người. “Dừng lại đi! Chúng ta đang làm gì thế này? Chúng ta đang lao vào nhau. Chính xác là điều mà Tâm muốn!”
Minh cảm thấy đầu óc quay cuồng. Tình bạn của họ đã rạn nứt nghiêm trọng, nhưng giờ đây, nó đã hoàn toàn vỡ vụn.
“Chúng ta đã hứa với nhau,” Minh nói, cố gắng gọi lại sự đồng lòng của đêm mưa năm nào. “Chúng ta đã hứa sẽ bảo vệ nhau.”
An nhìn Minh, ánh mắt đầy tổn thương. “Cậu định bỏ cuộc sao, Minh? Cậu không phải người như vậy. Nếu chúng ta chia rẽ, chúng ta sẽ chết chìm. Chúng ta phải hàn gắn lại lời hứa.”
“Không thể hàn gắn được nữa, An,” Linh chen vào, nước mắt cô chảy dài. “Lời hứa đó là một gông cùm! Tớ không thể tiếp tục sống trong lời nói dối này nữa. Tớ đã nói chuyện với Hải… tớ nghĩ, có lẽ chúng ta nên làm theo những gì lương tâm mách bảo.”
Lời Linh nói như một tia sét đánh xuống. An quay sang Linh, đôi mắt cô rực lên sự phản bội và giận dữ.
“Vậy ra, cậu và Hải đã bàn nhau sau lưng chúng tôi?” An gằn giọng. “Cậu đã đi quá giới hạn rồi, Linh. Cậu đang phản bội lời thề. Cậu là mắt xích yếu như tôi đã nói!”
Linh lắc đầu: “Tớ không phản bội tình bạn. Tớ đang cứu lấy nó! Tình bạn được xây dựng trên tội ác không phải là tình bạn, An!”
An lao đến, nắm chặt cánh tay Linh: “Cậu có biết mình đang làm gì không? Nếu cậu và Hải ra mặt, chúng ta sẽ vào tù! Bốn người chúng ta! Cậu đang phá hủy cuộc đời của Minh, của tôi, và của chính cậu!”
Minh vội vàng can ngăn, kéo An ra khỏi Linh. Anh nhìn sự hỗn loạn trước mắt – sự nghi ngờ, sự sợ hãi, và sự giận dữ – tất cả đều là sản phẩm của bí mật chung.
Hải nhìn An, ánh mắt đầy thất vọng: “Mọi thứ đối với cậu chỉ là sự nghiệp và danh vọng. Cậu không còn quan tâm đến ai nữa, ngoài bản thân mình.”
“Đúng vậy!” An gào lên, cô không thèm che giấu nữa. “Tôi chỉ quan tâm đến những gì tôi đã làm. Tôi đã cứu lấy cuộc đời chúng ta, và tôi sẽ không để ai phá hủy nó, kể cả các người!”
Minh biết, ranh giới đã bị xóa mờ. Lòng tin đã hoàn toàn biến mất, thay thế vào đó là sự nghi ngờ và sợ hãi lẫn nhau. Họ không còn là một nhóm bạn nữa, mà là bốn kẻ phạm tội đang chống lại nhau.
“Nghe đây,” Minh tuyên bố, giọng anh mạnh mẽ và dứt khoát. “Chúng ta sẽ không làm gì cả. Chúng ta sẽ không ra đầu thú, và chúng ta sẽ không kiện Tâm. An, cậu tiếp tục tìm kiếm thông tin về bất kỳ bằng chứng nào khác mà hắn có. Hải, Linh, hai người hãy giữ bình tĩnh và tuyệt đối không liên lạc với cảnh sát. Tôi sẽ là người đối diện với Tâm.”
Minh nhìn thẳng vào An: “Tôi là người gây ra tai nạn. Tôi sẽ là người chịu trách nhiệm cho tất cả. Tôi sẽ tìm hiểu xem Tâm muốn gì, và tôi sẽ tìm ra cách để bảo vệ các cậu.”
Minh đã đưa ra quyết định cuối cùng, nhưng lời nói của anh không còn mang lại sự an ủi. Khi anh nhìn ba người bạn, anh thấy trong mắt họ không còn sự ấm áp hay lòng tin, mà chỉ còn lại sự sợ hãi.
Tình bạn của họ đã kết thúc, nhường chỗ cho vòng xoáy tội lỗi đã bắt đầu.