vòng xoáy của lời nói dối

Chương 9: Hồi Ức Trở Lại


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau đêm kinh hoàng với chiếc gương vỡ, Minh và An biết rằng họ không còn thời gian để hoảng sợ. Sáng sớm hôm sau, thay vì đến công ty, họ hẹn nhau tại một quán cà phê yên tĩnh, nơi Minh đã mang theo một tập tài liệu dày cộp.

“Hồ sơ vụ tai nạn năm đó,” Minh thì thầm, đẩy tập giấy qua. “Tên cựu cảnh sát quen biết đã giúp tôi. Đây là bản sao của những gì họ kết luận.”

An mở tập tài liệu. Cô nhìn thấy ảnh chụp hiện trường lạnh lẽo, những bản ghi chép của điều tra viên, và cuối cùng là báo cáo khám nghiệm tử thi.

“Họ đã kết luận là tai nạn giao thông không rõ thủ phạm, với khả năng nạn nhân đã say xỉn và tự ngã,” An đọc. “Nhưng chúng ta biết đó là một lời nói dối.”

Minh chỉ vào một đoạn: “Đọc phần nhận dạng nạn nhân. Chúng ta đã không quan tâm đến chi tiết này bảy năm trước, vì nghĩ anh ta là vô danh.”

Tên nạn nhân được ghi rõ: Trần Văn Kiên. 52 tuổi. Nghề nghiệp: Công nhân bảo trì điện nước. Địa chỉ: Hẻm X, khu phố cũ.

Minh và An nhìn nhau. Họ đã gán cho một người đàn ông có danh tính là một cái bóng vô danh trong suốt bảy năm.

“Trần Văn Kiên,” An lẩm bẩm. “Không phải là người vô gia cư. Anh ta có một cuộc sống. Anh ta có nhà, có nghề nghiệp.”

Minh lật sang trang sau, nơi có một tấm ảnh mờ chụp gương mặt nạn nhân. Đó là một người đàn ông khắc khổ, đôi mắt mệt mỏi nhưng hiền lành. Không có sự liên hệ rõ ràng nào với Tâm, người hàng xóm bí ẩn.

“Chúng ta cần phải tìm hiểu về anh ta. Về cuộc đời của Kiên,” Minh nói. “Tại sao Tâm lại theo dõi chúng ta? Hắn ta phải có mối quan hệ gì đó với Kiên. Anh em ruột? Con trai?”

Họ bắt đầu lên một kế hoạch điều tra. An, với sự khéo léo và các mối quan hệ truyền thông, phụ trách việc tìm kiếm thông tin trên mạng xã hội và các diễn đàn cũ về bất kỳ tin tức mất tích nào liên quan đến Trần Văn Kiên. Minh, với sự tỉ mỉ của mình, sẽ đến khu phố cũ để tìm hiểu về cuộc sống của nạn nhân.

“Chúng ta phải hành động thật cẩn thận,” An nhắc nhở. “Nếu Tâm là người thân của Kiên, hắn có thể đang theo dõi xem chúng ta có bắt đầu tìm hiểu về nạn nhân hay không. Mỗi hành động của chúng ta đều là một câu trả lời cho hắn.”

Minh gật đầu. Anh biết, mục tiêu của Tâm không chỉ là trả thù, mà là buộc họ phải sống lại sự thật mà họ đã cố gắng chôn vùi.

Minh quyết định đi ngay lập tức. Anh lái xe đến khu phố cũ mà hồ sơ đã đề cập.

Khu phố cũ kỹ, trái ngược hoàn toàn với những tòa nhà chọc trời hào nhoáng mà Minh thường thiết kế. Anh tìm được hẻm X, nơi có những căn nhà ẩm thấp và đầy rêu phong.

Anh tìm một quán nước ven đường, gọi một cốc trà đá và bắt chuyện với một bà cụ bán hàng. Minh giới thiệu mình là một nhân viên bảo hiểm cũ đang tìm kiếm thông tin về một khách hàng lâu năm.

“Bà có biết người tên Trần Văn Kiên không ạ? Khoảng hơn bảy năm trước…” Minh thận trọng hỏi.

Vừa nhắc đến cái tên đó, ánh mắt bà cụ đã chùng xuống. “Ôi, ông Kiên. Tội nghiệp. Cái chết của ông ấy thật là oan ức.”

Trái tim Minh thắt lại. Oan ức.

Bà cụ kể: “Ông Kiên là người hiền lành, làm lụng vất vả nuôi đứa em trai ăn học. Hôm đó ông ấy đi làm về muộn, trời mưa. Mọi người bảo là ông ấy bị xe cán rồi bỏ trốn. Nhưng làm gì có chuyện ông ấy say xỉn! Cả đời ông Kiên không uống một giọt rượu. Ông ấy bị tật ở chân, đi xe đạp còn chậm hơn đi bộ, làm sao mà tự ngã được chứ?”

“Em trai?” Minh hỏi, cố gắng giữ giọng điềm tĩnh. “Em trai của ông ấy tên là gì ạ?”

“Thằng Tâm đấy,” bà cụ nói, giọng đầy thương cảm. “Nó thương anh nó lắm. Sau khi anh nó mất, nó bỏ hết công việc, đi khắp nơi kêu oan, nhưng chẳng ai nghe. Nó bảo là xe nào đó cố tình tông vào anh nó rồi bỏ chạy, chứ không phải tai nạn đơn thuần. Rồi nó bỏ đi, biệt tăm biệt tích. Tội nghiệp thằng bé.”

Minh gần như không đứng vững. Trần Văn Kiên là anh trai của Tâm. Tâm không phải là nhân chứng, mà là người thân duy nhất của nạn nhân.

Mọi thứ trở nên rõ ràng một cách khủng khiếp. Tâm không muốn tiền. Hắn không muốn thỏa thuận. Hắn muốn công lý cho anh trai mình.

Và hắn biết rằng, sự thật về cái chết của anh trai mình đã bị chôn vùi bởi bốn người bạn thân trong chiếc xe hơi màu trắng đêm đó.

Minh quay trở lại xe, cảm thấy như mình vừa bị một cú đấm mạnh vào ngực. Anh gọi ngay cho An, giọng anh run rẩy vì sự thật.

“An, tớ đã biết. Kẻ săn mồi… Tâm chính là em trai của nạn nhân.”

“Tâm… là em trai?” An im lặng một lúc lâu, sau đó giọng cô trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết. “Vậy mục đích của hắn ta không phải là đe dọa. Mục đích của hắn là trừng phạt.”

Minh nắm chặt vô lăng. Anh hiểu rồi. Chiếc gương vỡ được gửi đến không phải là để tống tiền, mà là một thông điệp tàn nhẫn: Ta đã thấy những gì các người đã làm. Và ta sẽ khiến các người phải trả giá.

Bí mật đã trở thành một quả bom hẹn giờ, và Tâm chính là người đang giữ kíp nổ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×