Hiếu đứng lẩn mình sau một gốc cây cổ thụ, ánh đèn từ con phố nhỏ chiếu rọi những vệt sáng vàng nhạt. Gió đêm thổi lạnh lùng, nhưng tim cậu thì như bừng cháy. Từ vài ngày trước, cậu đã dò được thông tin rằng cô tiểu thư mà người giang hồ nhắc đến sẽ xuất hiện trong một buổi dạ tiệc nhỏ tại khu phố cũ – nơi mà Hiếu từng đi tìm em gái mình vô số lần.
Cậu không hề vội vàng, từng bước tiến gần hơn, mắt dán chặt vào một bóng dáng quen thuộc. Cô gái ấy, mái tóc đen dài buông xuống, dáng người thanh thoát nhưng đôi mắt chứa đựng nỗi buồn và sự cảnh giác. Hiếu lặng người, từng đường nét, từng cử chỉ, từng ánh mắt… đều gợi nhớ đến ký ức mơ hồ từ hơn hai mươi năm trước, khi cô còn là đứa trẻ bé nhỏ ngủ gật trong vòng tay cậu trong đêm mưa bão.
Tim Hiếu đập mạnh, bàn tay cậu siết chặt. Cậu biết, đây chính là Hoa. Nhưng làm sao để tiếp cận? Cậu không thể lao vào mà chưa chuẩn bị, bởi nếu quá nóng vội, cô sẽ sợ hãi và chạy mất, lại biến giấc mơ tìm em trở thành vô vọng.
Hiếu quan sát, nhận thấy cô đang cười nhẹ với vài người trong buổi tiệc, nhưng nụ cười ấy vẫn chưa từng chạm đến đôi mắt – đôi mắt mà Hiếu từng nhớ rõ. Cậu nhún mình bước qua bóng tối, di chuyển nhẹ nhàng, vừa đủ gần để nghe được tiếng cười, tiếng trò chuyện. Mọi chi tiết càng khiến cậu khẳng định: Hoa đã lớn thật rồi, nhưng vẫn là em gái Hiếu, vẫn còn chất chứa nơi ánh mắt sự hồn nhiên và chút gì đó ngây thơ của tuổi thơ đã mất.
Một kế hoạch trong đầu Hiếu bắt đầu hình thành. Cậu sẽ không vội vàng gặp cô trực tiếp. Trước hết, cậu cần tiếp cận từ xa, để cô nhận thấy một bóng dáng quen thuộc, để cô bắt đầu tin tưởng, trước khi cậu dám nói ra sự thật về mối quan hệ anh em. Nhịp tim Hiếu càng lúc càng dồn dập, mỗi bước tiến gần hơn là một bước tiến vào quá khứ đầy đau thương, nhưng cũng là hy vọng chưa từng tắt.
Cậu đứng lại một khoảng, hít sâu để bình tâm. Trước mắt là Hoa, em gái mà cậu đã mất trong đêm mưa bão từ thuở nhỏ, giờ đã trưởng thành, mạnh mẽ và giàu sang – nhưng vẫn là người duy nhất mà cậu quan tâm trên đời này. Hiếu biết rằng bước tiếp theo sẽ nguy hiểm, nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác: phải tiếp cận, phải tìm cách để Hoa nhận ra anh, và phải bảo vệ cô khỏi mọi nguy hiểm đang rình rập.
Trong bóng đêm, ánh mắt Hiếu không rời khỏi Hoa, từng chuyển động của cô đều được cậu ghi nhớ. Đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm cậu nhìn thấy em gái, và lần này, cậu thề sẽ không để cô rời xa nữa. Dẫu phía trước đầy cạm bẫy, hiểm nguy, Hiếu biết một điều chắc chắn: anh sẽ không bao giờ buông tay em gái, cho dù phải đánh đổi tất cả những gì mình có.