vòng xoáy cuộc đời

Chương 11: Nỗ lực tiếp cận


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hiếu đứng lẫn trong bóng tối của con phố, ánh đèn vàng hắt xuống từng vệt dài trên mặt đường ướt mưa. Trước mắt cậu là Hoa – em gái mà Hiếu đã mất liên lạc từ bao năm trước, giờ đang cười rạng rỡ bên những người thân quen trong bữa tiệc sang trọng của ông trùm. Cậu biết, nếu trực tiếp bước tới chào hỏi, mọi thứ có thể đổ vỡ ngay lập tức. Hoa sẽ không nhận ra cậu, và thậm chí có thể coi cậu là một kẻ lạ mặt – điều này sẽ khiến giấc mơ đoàn tụ tan vỡ.

Hiếu thở sâu, cố gắng giữ bình tĩnh. Cậu bắt đầu quan sát thói quen, cử chỉ và cách cô di chuyển. Mỗi chi tiết đều được ghi nhớ trong trí óc, từ cách cô khẽ nghiêng đầu khi nói chuyện, nụ cười tinh nghịch, đến ánh mắt đầy cảnh giác khi ai đó tiến gần.

Cậu quyết định một phương án tinh tế: tiếp cận qua những người xung quanh cô, tạo cơ hội để được gần mà không bị chú ý. Hiếu lặng lẽ bước tới quầy nước, nơi các nhân viên đang bận rộn, để tạo cơ hội “vô tình” xuất hiện trong tầm mắt Hoa. Mỗi lần cô liếc nhìn cậu từ xa, tim Hiếu đều thắt lại. Những khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, dù nhỏ, nhưng là cơ hội duy nhất để cậu ghi dấu mình trong trí nhớ của em.

Những ngày sau, Hiếu không ngừng nghiên cứu, lập kế hoạch tiếp cận khéo léo hơn. Cậu bắt đầu xuất hiện tại các sự kiện do ông trùm tổ chức, nhưng luôn dưới dạng một người phục vụ hoặc khách mời lẫn trong đám đông, giữ khoảng cách an toàn nhưng vẫn để Hoa nhận thấy sự quen thuộc, dù chưa thể hiểu rõ.

Trong lúc đó, Hiếu tìm cách chuẩn bị những bằng chứng quá khứ: tấm hình hai anh em chụp cùng nhau trước hỏa hoạn, những vật kỷ niệm nhỏ mà chỉ có họ mới hiểu. Cậu biết rằng một ngày không xa, khi thời điểm chín muồi, những chi tiết ấy sẽ khiến Hoa tin rằng cậu chính là anh trai mình.

Nhưng mỗi bước tiến lại đi kèm rủi ro. Nếu ông trùm hay những tay sai phát hiện, không chỉ kế hoạch tìm em thất bại, mà mạng sống của Hiếu cũng bị đe dọa. Hiếu căng mình quan sát, tính toán từng bước đi. Trong lòng cậu, nỗi nhớ em gái và quyết tâm đoàn tụ trở thành động lực bất diệt, dẫn lối cho mọi hành động.

Cậu biết rõ: để một lần nữa chạm vào Hoa, cậu phải kiên nhẫn, tinh tế và không bao giờ để cảm xúc lấn át lý trí. Mỗi nụ cười, mỗi cái liếc mắt của Hoa là một dấu hiệu để cậu tiếp tục, và Hiếu quyết định rằng, dù phải mất bao lâu, dù gặp bao nguy hiểm, anh sẽ không bao giờ bỏ cuộc.

Và đêm ấy, trong bóng tối, Hiếu đứng yên, mắt dõi theo Hoa, lặng thầm thề rằng một ngày không xa, cả hai sẽ thực sự đối diện, và khoảng cách hơn hai mươi năm sẽ bị san bằng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×