Hiếu ngồi trong bóng tối, ánh đèn đường hắt lên gương mặt đầy vết sẹo của cậu, đôi mắt chăm chú nhìn về hướng căn biệt thự nơi Hoa đang sinh sống. Sau cuộc gặp đầu tiên đầy nước mắt và băn khoăn, cậu hiểu rằng việc chỉ một lần xuất hiện không đủ để em gái tin tưởng. Nếu muốn đoàn tụ thật sự, cậu phải tìm cách tiếp cận thường xuyên, từng bước xóa bỏ nghi ngờ trong tâm trí Hoa.
Ngày hôm sau, Hiếu bắt đầu theo dõi lịch trình của Hoa, tìm hiểu những thói quen nhỏ nhất: thời gian cô đi tập thể dục, nơi cô thường ghé mua đồ, thậm chí cả thói quen uống trà buổi sáng trên ban công. Mọi chi tiết, dù nhỏ bé, đều được ghi nhớ cẩn thận trong cuốn sổ cũ kỹ mà cậu mang theo.
Hiếu biết rằng phải cẩn trọng, bởi ông trùm – người nuôi dưỡng Hoa – luôn theo dõi từng bước đi của cô. Một sai lầm nhỏ có thể khiến mọi cơ hội mất đi. Cậu bắt đầu xuất hiện một cách âm thầm, giúp những việc vặt như khiêng đồ nặng, cứu một chú chó lạc đường mà Hoa yêu quý, hoặc vô tình đứng gần khi Hoa cần hỗ trợ. Mỗi lần như vậy, ánh mắt Hiếu chạm vào Hoa, lặng lẽ nhắn nhủ: “Anh luôn ở đây, em không đơn độc.”
Hoa, dần dần, bắt đầu chú ý đến những “trùng hợp” kỳ lạ này. Cô không khỏi tò mò, những hành động dù nhỏ nhưng đầy tinh ý của Hiếu khiến cô vừa bối rối, vừa không thể phủ nhận cảm giác an toàn và quen thuộc. Những ký ức tuổi thơ, những hình ảnh trong tấm hình cũ… dường như ùa về trong tâm trí cô, nhắc nhở rằng Hiếu chính là người duy nhất mà cô có thể tin tưởng.
Một buổi chiều, khi cơn mưa bất chợt trút xuống, Hiếu tìm cách xuất hiện dưới mái hiên gần nơi Hoa trú chân. Cậu nói nhỏ, giọng trầm nhưng ấm áp: “Hoa… anh biết mưa này khiến em khó chịu, để anh che cho em.” Không gian quanh họ chỉ có tiếng mưa rơi và tim đập mạnh. Hoa nhìn Hiếu, cảm nhận sự chân thành và kiên nhẫn của anh. Một phần băn khoăn trong cô tan biến, nhường chỗ cho niềm tin đang hé mở.
Những ngày tiếp theo, Hiếu lặng lẽ duy trì những “trùng hợp” nhỏ, âm thầm chứng minh sự hiện diện của mình mà không để Hoa cảm thấy áp lực. Cậu biết rằng việc xây dựng niềm tin cần thời gian và từng bước, không thể vội vàng. Mỗi hành động đều được tính toán kỹ lưỡng, từ khoảng cách đứng, lời nói, đến ánh mắt và cử chỉ.
Trong khi đó, Hoa bắt đầu cảm nhận được một sự gắn kết kỳ lạ, vừa quen thuộc vừa khó hiểu. Cô không thể lý giải tại sao một người xa lạ lại luôn hiện diện đúng lúc để giúp đỡ cô. Những nghi ngờ về Hiếu càng giảm dần, thay vào đó là cảm giác ấm áp, an toàn, và dần dần, một niềm tin nhỏ nhoi bắt đầu hình thành.
Một buổi tối, khi ánh trăng hắt sáng qua khung cửa sổ phòng cô, Hiếu đứng từ xa, nhìn Hoa đọc cuốn sách cũ mà cô yêu thích. Cậu lặng lẽ mỉm cười, tự nhủ: “Chỉ cần em tin anh, mọi thứ sẽ trở lại như xưa. Anh sẽ không bỏ rơi em lần nữa.”
Kế hoạch tiếp cận của Hiếu đang dần thành công. Mỗi bước chân gần nhau, mỗi hành động âm thầm nhưng đầy ý nghĩa, đang chuẩn bị mở đường cho giai đoạn cao trào tiếp theo – khi Hiếu phải trực diện với ông trùm và chinh phục hoàn toàn niềm tin của em gái. Con đường phía trước vẫn đầy chông gai, nhưng Hiếu đã sẵn sàng đối diện, vì tình thân và tình yêu anh dành cho Hoa là sức mạnh không gì có thể phá vỡ.