Sáng hôm ấy, Hiếu đứng bên ngoài căn biệt thự, ánh nắng len lỏi qua những tán cây, soi rọi từng bước chân của Hoa khi cô ra vườn tập thể dục. Trái tim cậu đập mạnh, vừa háo hức vừa lo lắng. Sau bao năm xa cách, giờ đây cậu đã có cơ hội tiến thêm một bước để em gái nhận ra mình, nhưng liệu cô có đủ tin tưởng?
Hiếu lặng lẽ bước vào khuôn viên, tay cầm một tấm hình cũ – tấm hình duy nhất còn sót lại chụp hai anh em cùng cha mẹ trước vụ hỏa hoạn. Cậu cũng để ý đến những vết sẹo bỏng trên tay và vai mình – dấu ấn không thể chối cãi của tai họa ngày ấy. Cậu biết, để Hoa tin mình, không gì thuyết phục hơn những ký ức và bằng chứng này.
Khi Hoa đang tưới cây, Hiếu nhẹ nhàng gọi tên cô. Hoa quay lại, thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn giữ khoảng cách. “Hoa… em có nhận ra anh không?” giọng Hiếu run run nhưng dứt khoát. Câu nói vang lên giữa không gian yên ắng khiến tim Hoa nhói lên.
Cậu đưa tấm hình về phía cô, đôi mắt đầy mong chờ. “Anh… là anh, Hiếu… anh trai em.”
Hoa nhìn chăm chăm, lặng người. Tấm hình chụp hai anh em nhỏ bé ngày xưa, nụ cười hồn nhiên, đôi mắt ngây thơ… tất cả như một mảnh ký ức vỡ vụn trong trí óc cô bỗng sống lại. Nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn tin. “Không… không thể… anh… sao có thể là…?” cô lắp bắp, giọng run rẩy.
Hiếu thở dài, nhấc tay áo lên, để lộ những vết sẹo bỏng in hằn sâu trên cánh tay và vai. “Những vết sẹo này… chỉ có anh mới có. Nhớ không, ngày đó chúng ta… trong vụ hỏa hoạn?”
Hoa lùi lại một bước, đôi tay ôm chặt mặt. Mọi ký ức dồn dập ùa về, đau đớn, hoang mang và một nỗi khao khát muốn tin vào sự thật. Cô nhớ những giấc mơ mơ hồ về anh trai, nhớ những đêm mưa bão, nhớ cả cảm giác an toàn khi được Hiếu ôm chặt khi còn nhỏ.
Hiếu bước tới, chậm rãi nhưng kiên định. “Anh đã đi tìm em suốt những năm qua, Hoa… chỉ để được ở bên em, chỉ để bảo vệ em. Hãy tin anh… một lần thôi.”
Hoa run run nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Hiếu, cảm giác vừa quen vừa lạ khiến cô nghẹn ngào. Cô chợt nhận ra rằng những manh mối, những vật kỷ niệm, và cả những vết sẹo này… không thể là ngẫu nhiên. Nhưng trong lòng cô vẫn đầy băn khoăn, sợ hãi rằng sự thật quá tàn nhẫn sau bao năm xa cách.
Cả hai đứng im lặng trong khoảng sân nhỏ, chỉ nghe tiếng chim hót và gió thổi qua tán cây. Hiếu chỉ biết nắm chặt tấm hình trong tay, mắt dõi theo từng cử chỉ của Hoa. Cậu hiểu, chỉ cần một khoảnh khắc, một chút niềm tin từ em gái, mọi khoảng cách sẽ dần được xóa nhòa.
Hoa nhìn tấm hình, rồi nhìn những vết sẹo, rồi quay sang Hiếu – và cuối cùng, nước mắt lăn dài trên má cô. Lòng tin bắt đầu hé mở, nhưng con đường phía trước vẫn còn đầy thử thách, bởi cô chưa thể bỏ đi mọi nghi ngại về thế giới của ông trùm và những bí mật đã che giấu cô suốt bao năm.
Hiếu nhẹ nhàng tiến lại gần, khẽ nói: “Anh sẽ không bỏ rơi em nữa… Không bao giờ.”
Hoa khẽ gật đầu, nhưng đôi mắt vẫn đầy bối rối, vừa muốn tin, vừa sợ hãi trước thực tại. Một bước chân gần nhau đã được thực hiện, nhưng chặng đường đoàn tụ vẫn còn nhiều chông gai phía trước.