Tuổi thơ của Hiếu trôi đi trong nhọc nhằn và những ngày lang thang, đôi chân nhỏ bé lấm lem bùn đất, trái tim cậu luôn canh cánh một nỗi nhớ về em gái Hoa. Mỗi ngày trôi qua là một ngày Hiếu sống trong nỗi lo cơm áo và hy vọng mong manh tìm lại cô bé. Nhưng thời gian không chờ ai, và cơ thể cậu cũng dần lớn lên, gầy guộc nhưng đầy sức sống, mắt luôn sắc sảo nhìn đời.
Một buổi chiều sớm, khi Hiếu đang tìm kiếm chút thức ăn từ những gánh hàng rong, cậu tình cờ chứng kiến một cuộc ẩu đả giữa hai nhóm giang hồ trong ngõ nhỏ. Trong ánh mắt sắc lạnh của những kẻ đánh nhau, Hiếu nhìn thấy sức mạnh và quyền lực mà cậu chưa từng biết. Cậu bỗng nhận ra rằng nếu muốn tồn tại, muốn tìm em, mình phải học cách tự bảo vệ bản thân, thậm chí học cách sống trong thế giới của những kẻ sẵn sàng chém giết nhau chỉ vì danh dự và quyền lực.
Những ngày tiếp theo, Hiếu tìm đến những người từng chứng kiến cậu cứu mạng họ trong lúc lang thang, nhờ họ chỉ dạy cách sinh tồn trong thế giới ngầm. Cậu học cách quan sát, cách né tránh, và cả cách dùng nắm đấm khi cần thiết. Những trận đánh nhỏ đầu tiên mang lại cho Hiếu sự tự tin, nhưng cũng khiến cậu nhận ra rằng con đường này không bao giờ dễ dàng. Mỗi cú đòn, mỗi tiếng la hét trong những con ngõ tối là bài học khắc nghiệt, dạy cậu cách trân trọng sự sống và sức mạnh của tình thân – vì Hoa vẫn đang đợi cậu ở đâu đó.
Hiếu tham gia vào những công việc lén lút: chuyển hàng, bảo vệ, thậm chí đôi lần phải ra tay chém nhau để chứng tỏ bản thân. Dẫu vậy, trái tim cậu vẫn thuần khiết, luôn nhớ đến Hoa, luôn khao khát một ngày đoàn tụ. Trong lòng Hiếu, thế giới giang hồ không phải để thỏa mãn quyền lực hay tiền bạc; với cậu, đó là một con đường, một thử thách mà cậu phải vượt qua để tìm lại em gái.
Những năm tháng dấn thân vào giang hồ không chỉ rèn luyện thể lực và kỹ năng sinh tồn cho Hiếu, mà còn hình thành cho cậu một nhân cách riêng: mạnh mẽ nhưng tình cảm, lạnh lùng khi cần nhưng không bao giờ đánh mất bản chất con người vốn yêu thương gia đình. Cậu học cách tin tưởng những người đồng hành, những “đồng chí” trong thế giới ngầm, nhưng trái tim vẫn hướng về một hình bóng duy nhất – cô em gái nhỏ bé từng ngủ trong lòng cậu dưới cơn mưa bão ngày nào.
Đêm về, khi phố xá chìm trong im lặng, Hiếu ngồi một mình trên mái nhà, nhìn ra xa xăm. Trong trí nhớ, hình ảnh Hoa, gầy yếu nhưng vẫn nở nụ cười, hiện ra rõ mồn một. Cậu nhắm mắt, nắm chặt tay, tự nhủ: “Dù bao năm tháng có gian nan thế nào, anh cũng sẽ tìm em… sẽ không bỏ cuộc.” Và từ quyết tâm ấy, Hiếu bước vào những năm tháng đầy hiểm nguy, nhưng cũng tràn đầy hy vọng, để một ngày nào đó anh sẽ nhìn thấy em gái mình trong ánh sáng của sự thật.