Sáng hôm sau, khi cơn mưa đã tạnh, phố phường vẫn ướt sũng, bùn đất vương khắp nơi. Hoa, nhỏ bé và run rẩy, vừa thức dậy sau cơn giấc ngủ dài nơi gầm cầu, đã thấy mình nằm trên một chiếc giường rộng, ấm áp, với chăn màn sạch sẽ. Ban đầu cô bé còn hoang mang, mắt mở to nhìn quanh. Ánh sáng nhẹ nhàng từ khung cửa sổ chiếu vào, và mùi thơm của thức ăn nấu sẵn xông lên khắp căn phòng.
Một người đàn ông trung niên bước vào, nét mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt lại dịu dàng. Ông trùm, người đã nhặt được cô bé trong cơn mưa bão, đưa tay đỡ Hoa dậy, nhẹ nhàng hỏi:
“Cô bé, tên cháu là gì? Cháu đói lắm phải không?”
Hoa cười yếu ớt, lắc đầu. Cô bé chưa hiểu rõ đây là ai, nhưng ánh mắt hiền từ và giọng nói trầm ấm của ông khiến cô bé cảm thấy an toàn, một cảm giác chưa từng có kể từ khi mất cha mẹ. Ông trùm đặt cô lên ghế, đưa bát sữa ấm, và nhẹ nhàng trò chuyện, như muốn xoa dịu mọi sợ hãi trong lòng cô.
Những ngày tiếp theo, Hoa được chăm sóc như con gái nuôi. Cô được ăn uống đầy đủ, mặc những bộ quần áo sạch sẽ và ấm áp. Mỗi sáng, cô bé được dắt ra sân rộng, nơi có vườn cây và những hoa lá tươi tốt, nơi cô có thể chạy nhảy mà không lo sợ bụi bẩn hay kẻ xấu. Dần dần, cô bé nhận ra rằng thế giới của ông trùm hoàn toàn khác với những ngày lang thang khổ cực bên anh trai.
Nhưng trong lòng Hoa vẫn còn chút trống vắng, một cảm giác mơ hồ về một người thân đã mất. Cô bé chỉ có thể nhìn những bức hình cũ trong trí nhớ, đôi khi nhắm mắt và thầm thì gọi tên: “Anh… Hiếu…” mà không biết rằng Hiếu vẫn đang tìm cô giữa thế giới rộng lớn đầy nguy hiểm.
Ông trùm nhận thấy sự lặng lẽ và tĩnh mịch trong cô bé. Ông hiểu rằng, dù sống trong sung túc, Hoa vẫn mang trong lòng nỗi cô đơn và khao khát được bảo vệ, được yêu thương. Ông trùm hứa sẽ không bao giờ để điều gì xảy ra với cô bé, nhưng đồng thời dạy cho Hoa cách sống mạnh mẽ, tự lập và làm quen với quyền lực, giàu có, để trở thành một tiểu thư ưu tú trong tương lai.
Những ngày này mở ra một cuộc sống hoàn toàn khác cho Hoa. Cô bắt đầu học cách đi đứng, ăn uống và trò chuyện như một tiểu thư. Nhưng dù có sung sướng, niềm khao khát về anh trai vẫn âm ỉ trong trái tim nhỏ bé. Cô không biết rằng, nơi phố phường kia, Hiếu vẫn chưa từ bỏ, vẫn lang thang, vẫn chiến đấu với cuộc đời giang hồ khắc nghiệt để một ngày nào đó tìm lại cô.
Cuộc sống mới của Hoa vừa là hạnh phúc, vừa là thử thách. Cô phải thích nghi với sự sung túc, nhưng đồng thời cũng phải giấu đi ký ức về những ngày lang thang, giấu đi tình yêu thương duy nhất với anh trai. Và trong sâu thẳm trái tim, cô luôn cảm nhận một sợi dây vô hình kéo cô về phía Hiếu, người đã hi sinh cả tuổi thơ vì cô.