vụ án mạng ở lữ quán kairotei

Chương 1:


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiết trời tháng Mười se lạnh, nhưng Lữ quán Kairotei lại đang bừng lên ánh sáng và hơi ấm. Tòa nhà gỗ truyền thống, ẩn mình giữa rừng thông rậm rạp bên bờ hồ, trông như một ngọn đèn lồng khổng lồ rực rỡ dưới màn đêm đen thẫm.

Mười năm. Đã mười năm trôi qua kể từ ngày xảy ra bi kịch đó.

Kiichi, hay chính xác hơn là Kikuo – người đang giả dạng Kiichi – đứng trước tấm gương trong phòng Ryokuyu, chỉnh lại cà vạt. Khuôn mặt anh ta, giờ đây là khuôn mặt của một thanh niên hai mươi lăm tuổi mang tên Kiichi, cháu trai của người chủ quá cố, dường như đã trở nên hoàn hảo trong vai diễn.

Anh ta đang tham gia một buổi họp mặt gia đình. Một buổi họp mặt định mệnh.

Chủ đề chính của đêm nay không phải là hòa hợp gia đình, mà là quyền thừa kế. Tài sản của người sáng lập tập đoàn, người đã chết mười năm trước, sẽ được phân chia.

Nhưng đối với Kikuo, mục đích của anh ta lại khác. Anh ta không cần tiền. Anh ta cần công lý và sự trả thù.

Mọi thứ đều hoàn hảo. Anh ta đã giả mạo thân phận, nghiên cứu kỹ lưỡng về Kiichi – đứa cháu trai ít nói, xa cách. Kikuo đã học được cách đi đứng, cách nói chuyện, và quan trọng nhất, cách giữ cho ánh mắt mình lạnh lùng và xa cách, đúng như Kiichi thật.

Kikuo lấy từ trong túi áo vest ra một tấm hình. Trong ảnh là khuôn mặt của một người phụ nữ trẻ, xinh đẹp, với nụ cười rạng rỡ. Cô là Yoko. Cô gái đã chết trong vụ hỏa hoạn tại chính lữ quán này mười năm trước. Cô là... người yêu của Kikuo.

Và Kiichi, đứa cháu trai giả mạo, chính là người đã chịu trách nhiệm một phần trong cái chết của cô. Cùng với những người khác đang chờ anh ta dưới sảnh.

Kikuo đặt tấm ảnh vào túi ngực, ngay sát tim.

"Mười năm, Yoko. Cuối cùng, anh cũng về nhà rồi."

Dưới sảnh chính, ánh đèn chùm pha lê đổ bóng xuống sàn gỗ bóng loáng. Không khí căng thẳng đến mức có thể cắt được bằng dao.

Bốn nhân vật chính của màn kịch tối nay đã tề tựu.

Chủ tịch Tetsuro: Người đàn ông già nua, quyền lực, ngồi ở vị trí chủ tọa. Ông ta là anh trai của chủ quán đã chết, và là người điều hành tập đoàn sau bi kịch mười năm trước. Khuôn mặt khắc khổ của ông ta là một mặt nạ hoàn hảo cho sự che đậy.

Miyoko: Con gái lớn của chủ tịch, khoảng bốn mươi tuổi, sắc sảo, lạnh lùng. Cô ta là người quản lý tài chính và là người duy nhất thực sự quan tâm đến việc ai sẽ thừa kế lữ quán. Cô ta không ngừng kiểm tra đồng hồ.

Tadashi: Con trai thứ, một kẻ nghiện rượu, luôn tỏ ra bất mãn và ghen tị. Hắn ta cần tiền để giải quyết các khoản nợ cờ bạc, và đang bồn chồn chờ đợi cuộc họp kết thúc.

Cô Etsuko: Vợ góa của người chủ quán đã chết, một phụ nữ hiền lành, luôn mang vẻ mặt buồn bã. Cô ta là người duy nhất không quan tâm đến tài sản mà chỉ muốn tìm lại sự bình yên, và có vẻ đang sợ hãi điều gì đó.

Khi Kikuo (dưới lốt Kiichi) bước xuống cầu thang gỗ cũ kỹ, mọi ánh mắt đổ dồn vào anh ta.

"Kiichi," Chủ tịch Tetsuro lên tiếng, giọng ông ta nặng nề. "Con cuối cùng cũng đến. Mọi người đều đã chờ."

Kikuo cúi chào, giữ vẻ mặt vô cảm. "Cháu xin lỗi vì đã đến muộn. Cháu có một chút công việc."

Tadashi nhếch mép, khịt mũi. "Công việc gì? Cậu chỉ là một sinh viên thất nghiệp. Đừng ra vẻ nữa."

Miyoko cắt ngang một cách lịch sự nhưng sắc lạnh: "Thôi nào, Tadashi. Hôm nay không phải là ngày để gây gổ. Chúng ta cần giải quyết việc thừa kế này."

Kikuo ngồi xuống. Anh ta không nói gì, chỉ quan sát. Anh ta cần thời gian. Anh ta cần chờ đợi thứ mà anh ta đã gửi.

Buổi họp kéo dài trong sự căng thẳng. Mọi người tranh luận về cổ phần, về quyền điều hành, về giá trị thực của Lữ quán Kairotei. Mọi thứ đều xoay quanh tiền. Không ai nhắc đến Yoko. Không ai nhắc đến cái chết thảm khốc mười năm trước.

Đột nhiên, cô Etsuko run rẩy đứng dậy.

"Tôi... tôi không thể tiếp tục được nữa," cô thều thào. "Tôi xin phép."

"Cô Etsuko," Chủ tịch Tetsuro cau mày. "Đây là chuyện quan trọng. Cô là vợ của anh tôi!"

"Tôi không quan tâm!" Cô Etsuko khóc nấc. "Tôi chỉ thấy mình đang ở trong một ngôi nhà bị nguyền rủa. Xin lỗi."

Cô ta bỏ đi, khuất sau cánh cửa trượt giấy.

Kikuo mỉm cười lạnh lẽo trong lòng. Người thứ nhất đã tự rút lui. Hoàn hảo.

Mười phút sau.

Cánh cửa trượt phía sau Chủ tịch Tetsuro đột nhiên bật mở.

Người phục vụ lữ quán, một người đàn ông già nua tên Kenzo, bước vào, khuôn mặt ông ta tái mét. Ông ta cầm một vật trên tay.

"Thưa Chủ tịch... có một bưu kiện được gửi đến. Nó không có dấu bưu điện. Nó đã được đặt ở ngưỡng cửa."

Chủ tịch Tetsuro bực bội giật lấy phong bì. Đó là một chiếc phong bì dày, màu nâu cũ kỹ.

"Ai gửi cái thứ rác rưởi này?"

Ông ta xé mở phong bì. Bên trong, là một tấm thiệp, giống như một thiệp mời.

Nền thiệp màu đen, và chính giữa là hình ảnh một chiếc hộp nhạc cũ, bị nứt vỡ.

Bên dưới hình ảnh là dòng chữ được viết bằng nét mực run rẩy:

"Buổi Biểu Diễn Mười Năm"

"Xin mời những kẻ sống sót, tham dự màn kịch cuối cùng của người đã chết."

Chủ tịch Tetsuro cau mày. "Cái quái gì đây? Một trò đùa bệnh hoạn à?"

Tadashi và Miyoko xúm lại xem.

"Hộp nhạc? Là cái hộp nhạc của Yoko..." Miyoko lẩm bẩm, khuôn mặt cô ta trắng bệch.

Kikuo đứng dậy. Anh ta cố ý để cho bàn tay mình run rẩy một chút.

"Cái hộp nhạc đó đã bị cháy rụi mười năm trước, cùng với Yoko," Kikuo (Kiichi) nói, giọng anh ta mang một chút khó hiểu và sợ hãi. "Cháu nhớ rõ ràng. Yoko luôn nói rằng, hộp nhạc của cô ấy chứa đựng bí mật của cô ấy."

Kikuo nhìn thẳng vào mắt mọi người. Ánh đèn chùm bỗng nhiên nhấp nháy, rồi tắt hẳn.

Toàn bộ Lữ quán Kairotei chìm vào bóng tối.

Và trong bóng tối đó, từ một nơi nào đó rất xa, một âm thanh yếu ớt cất lên.

Đó là tiếng của một chiếc hộp nhạc đang phát ra giai điệu buồn bã.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×