Bóng tối bao trùm Lữ quán Kairotei. Sự im lặng bị phá vỡ bởi tiếng nhạc cót két, yếu ớt nhưng đầy ám ảnh, vang vọng từ đâu đó trong lữ quán. Giai điệu đó buồn bã, cổ điển, một khúc nhạc ru đã bị quên lãng.
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Miyoko, vốn luôn bình tĩnh, giờ đây giọng cô ta run rẩy.
"Đèn! Bật đèn lên!" Chủ tịch Tetsuro gầm lên, giọng ông ta đầy quyền lực nhưng không giấu được sự hoảng loạn.
Tadashi, sợ hãi nhất, lảo đảo rút điện thoại ra. Ánh sáng xanh nhạt rọi vào khuôn mặt hắn, làm nổi bật lên vẻ bẩn thỉu và sợ hãi. "Không có điện! Đứt cáp rồi sao?"
Kikuo (Kiichi) lên tiếng. Giọng anh ta cố ý mang sự lạnh lùng và hợp lý. "Không phải đứt cáp. Hệ thống điện của lữ quán này được xây dựng từ lâu. Chắc chắn đã có người ngắt cầu dao chính."
"Ai? Ai lại làm trò trẻ con này?" Chủ tịch Tetsuro tức giận đấm mạnh xuống bàn.
CÓT KÉT... CÓT KÉT... Tiếng hộp nhạc vẫn tiếp tục.
"Giai điệu này..." Miyoko thì thầm. "Đó là 'Khúc Tình Ca Của Thiên Sứ'. Yoko đã luôn chơi nó."
Mọi ánh mắt đổ dồn vào nhau. Bốn người ngồi trong bóng tối, bao quanh bởi một thứ ánh sáng ma quái từ bên ngoài qua cửa sổ giấy. Nỗi sợ hãi đã thay thế cho sự tham lam.
"Kenzo đâu? Người phục vụ!" Chủ tịch Tetsuro gọi.
Không có tiếng đáp lời.
"Kenzo đã biến mất," Kikuo nói. "Chắc ông ấy là người đã đặt tấm thiệp, hoặc là người ngắt cầu dao."
Tadashi hoảng loạn. "Không phải Kenzo! Lão già đó yêu quý Yoko như con gái! Đây là hồn ma! Là hồn ma của Yoko!"
"Im đi, Tadashi!" Miyoko gắt lên. "Hồn ma không biết ngắt cầu dao! Đây là một trò đùa. Một trò tống tiền rẻ tiền!"
Kikuo đứng dậy, anh ta nắm chặt chiếc bật lửa trong tay. "Tôi sẽ đi tìm cầu dao chính. Nó nằm ở tầng hầm cũ, ngay dưới hành lang bị cháy."
Cái tên hành lang bị cháy khiến cả ba người còn lại rùng mình.
"Không được!" Chủ tịch Tetsuro lập tức phản đối. "Khu vực đó đã bị niêm phong! Nó nguy hiểm!"
"Nguy hiểm hơn việc ngồi đây trong bóng tối, chờ đợi một kẻ điên khùng nào đó tấn công chúng ta ư, thưa Chủ tịch?" Kikuo hỏi lại, ánh mắt anh ta sắc như dao.
Hắn đi về phía cầu thang. Anh ta biết rõ vị trí của cầu dao chính. Kikuo đã tự tay ngắt nó trước khi xuống sảnh.
Kikuo bước đi trong bóng tối, ánh sáng yếu ớt từ chiếc bật lửa rọi vào những bức tường gỗ cũ kỹ. Anh ta rẽ vào hành lang phụ, nơi dẫn đến khu vực bị niêm phong.
Tiếng hộp nhạc đột ngột dừng lại.
Sự im lặng đáng sợ hơn bất kỳ âm thanh nào.
Kikuo dừng lại. Anh ta cảm thấy có ai đó đang quan sát mình.
"Yoko..." anh ta thì thầm, không phải vì sợ hãi, mà vì một sự thỏa mãn sâu sắc. Màn kịch đã bắt đầu thu hút sự chú ý.
Anh ta đi đến một cánh cửa kim loại nặng nề, nằm ẩn sau một bức bình phong cũ. Cánh cửa được khóa bằng một ổ khóa lớn, đã rỉ sét. Đây là lối vào Hành lang Kairo – khu vực bị cháy rụi mười năm trước, nơi Yoko đã chết.
Mười năm trước, cánh cửa này đã bị khóa lại, và không ai cố gắng cứu cô.
Kikuo đẩy mạnh vào cánh cửa. Nó không hề nhúc nhích.
Và rồi, một âm thanh khác vang lên từ bên trong.
CẠCH... CẠCH...
Một tiếng gõ nhịp nhàng, chậm rãi, như tiếng ai đó đang đi lại bằng nạng.
Kikuo rọi bật lửa vào khe cửa. Anh ta thấy rõ ràng có thứ gì đó đang chuyển động phía bên trong.
"Ai ở đó?" Kikuo lên tiếng, cố tình làm cho giọng mình mang sự cảnh giác.
Không có tiếng đáp lại. Chỉ có tiếng cạch... cạch...
Bỗng nhiên, một vật thể nhỏ, tròn, được cuộn bằng một mảnh vải trắng, lăn qua khe cửa, rơi xuống chân Kikuo.
Kikuo thận trọng nhặt nó lên. Anh ta mở miếng vải ra, và ánh sáng bật lửa rọi vào.
Đó là một con mắt giả. Con mắt bằng thủy tinh, mờ đục và lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào anh ta.
Ngay lập tức, từ phía sau, một tiếng thét lớn vang lên, chói tai, làm rung chuyển cả lữ quán.
Kring!
Ánh đèn chùm ở sảnh chính đột ngột bật sáng trở lại. Điện đã được nối.
Kikuo lập tức quay lại.
Hắn chạy nhanh về sảnh chính. Chủ tịch Tetsuro, Tadashi và Miyoko đang đứng quây quanh một điểm trên sàn nhà.
Và ở đó, nằm bất động, là Cô Etsuko.
Bà ta nằm úp mặt xuống sàn gỗ. Một vũng máu đỏ sẫm đang loang dần ra từ dưới đầu bà. Bên cạnh bà, rơi ra từ bàn tay cứng đờ, là một chiếc bật lửa cũ kỹ, bằng bạc.
"Miyoko đã hét lên," Tadashi lắp bắp, khuôn mặt hắn giờ đây trắng như giấy. "Chúng tôi nghe thấy tiếng cô Etsuko la hét, rồi tiếng động lớn."
Miyoko ôm miệng, không ngừng run rẩy. "Khi đèn bật sáng... tôi thấy bà ấy. Bà ấy đã chết."
"Cô Etsuko đã tự tử," Chủ tịch Tetsuro nói, giọng ông ta cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhưng đầy tuyệt vọng. "Bà ấy đã quá tuyệt vọng về cái chết của chồng."
Kikuo bước đến gần xác chết. Anh ta quỳ xuống. Anh ta không phải bác sĩ, nhưng anh ta biết phải tìm kiếm gì.
Anh ta nhẹ nhàng lật xác cô Etsuko lại. Và anh ta thấy.
Trên cổ tay trái của cô Etsuko, bị che khuất một phần bởi ống tay áo Kimono, có một vết cắt sâu, được thực hiện bằng một vật sắc nhọn.
Và ở ngón tay út của cô Etsuko, có một vết bỏng nhỏ, tròn, giống hệt vết bỏng do thuốc lá gây ra.
Cô Etsuko đã chết không phải do ngã. Cô đã bị sát hại, và kẻ sát nhân đã cố ý đặt chiếc bật lửa bạc bên cạnh cô để tạo hiện trường giả về một vụ tự sát.
Kikuo ngước nhìn lên, mắt anh ta giao nhau với Miyoko. Ánh mắt cô ta đầy hoảng loạn, nhưng cũng có một thoáng đề phòng.
"Không phải tự tử," Kikuo tuyên bố, giọng anh ta lạnh lùng và dứt khoát. "Đây là một vụ án mạng."
Và cùng lúc đó, anh ta nhớ lại con mắt giả.
Ai là người đã mất một con mắt?
Tadashi. Tadashi đã mất một mắt trong đêm hỏa hoạn mười năm trước. Hắn ta luôn dùng một con mắt giả.
Kikuo quay sang nhìn Tadashi. Tadashi đang nhìn chằm chằm vào chiếc bật lửa bạc.
Chiếc bật lửa bạc đó không phải của cô Etsuko. Nó là chiếc bật lửa mà Tadashi đã dùng để châm thuốc suốt buổi tối.