Khuôn mặt của Tadashi chuyển từ màu trắng sang màu đỏ ửng. Hắn lùi lại một bước, va vào chiếc ghế gỗ.
"Cậu nhìn tôi làm gì, Kiichi?" Tadashi lắp bắp. "Không phải tôi! Tôi không giết cô Etsuko!"
"Không ai nói anh giết cô ấy," Kikuo đáp, giọng anh ta vẫn giữ được sự bình tĩnh kinh người. Anh ta đứng thẳng dậy, phủi bụi trên đầu gối. "Nhưng chiếc bật lửa này là của anh, Tadashi."
Miyoko nhanh chóng can thiệp: "Kiichi nói đúng. Tadashi đã dùng nó tối nay. Anh đánh rơi nó sao, Tadashi?"
Tadashi hoảng loạn lắc đầu: "Không! Tôi... Tôi không nhớ. Tôi đã uống rất nhiều tối nay!"
Chủ tịch Tetsuro bước tới, ông ta nhìn Kikuo với ánh mắt dò xét. "Con bé Etsuko đã tuyệt vọng. Cô ấy mất chồng, cô ấy sống trong mặc cảm tội lỗi... Có thể cô ấy đã lấy chiếc bật lửa của Tadashi để châm thuốc cuối cùng. Sau đó..."
"Sau đó, cô ấy tự cắt cổ tay bằng một vật sắc nhọn?" Kikuo lạnh lùng ngắt lời. "Vết cắt sâu và dứt khoát. Đây không phải là hành động của người tự tử."
Anh ta quay sang Tadashi. "Và tại sao con mắt giả của anh lại nằm trong Hành lang Kairo, nơi bị niêm phong?"
Cả Miyoko và Chủ tịch Tetsuro đều sững sờ.
"Con mắt giả?" Miyoko nghi ngờ. "Kiichi, con nói gì thế?"
Kikuo lấy con mắt giả bọc trong miếng vải trắng từ túi ra, đặt nó lên bàn trà ngay bên cạnh xác cô Etsuko.
Tadashi nhìn thấy con mắt, hắn thét lên một tiếng kinh hãi thực sự và ngã dúi dụi.
"Không! Không phải tôi! Mất rồi! Con mắt đó... Tôi đã để nó trong phòng từ chiều nay!" Hắn run rẩy chỉ tay vào Chủ tịch Tetsuro. "Bố! Bố đã thấy con mắt giả của con trên bàn trang điểm!"
Chủ tịch Tetsuro lắc đầu: "Ta không biết gì cả! Kiichi, con vừa đi từ phía Hành lang Kairo về, đúng không? Con... con là người ngắt cầu dao?"
Màn kịch lật ngược. Kikuo biết anh ta phải hành động nhanh chóng.
"Đúng vậy. Tôi đã đi tìm cầu dao. Và tôi tìm thấy vật này lăn ra từ khe cửa." Kikuo chỉ vào con mắt giả. "Nếu nó không phải của anh Tadashi, thì có lẽ là của kẻ giết người, kẻ đã mất một mắt trong đêm hỏa hoạn mười năm trước."
Lời nói đó như một lưỡi dao sắc lẹm, đâm thẳng vào tâm trí của ba người. Họ lập tức nhớ lại: trong vụ cháy mười năm trước, có một người phục vụ đã bị thương nặng và mất một mắt, nhưng anh ta đã biến mất khỏi lữ quán sau đó.
"Kẻ đó... là ai?" Miyoko thì thầm.
Kikuo: "Một người ngoài, một kẻ báo thù. Hoặc là... Yoko đã trở về."
Chủ tịch Tetsuro gọi cảnh sát. Trong khi chờ đợi, lữ quán chìm trong bầu không khí ngột ngạt và nghi kỵ. Mọi người bị buộc phải ở lại sảnh chính.
Kikuo nhân cơ hội này, bắt đầu tung ra những đòn tâm lý hiểm hóc. Anh ta ngồi đối diện Tadashi, nhìn hắn chằm chằm.
"Nói cho tôi biết, Tadashi," Kikuo bắt đầu. "Đêm xảy ra vụ hỏa hoạn, anh đã làm gì?"
"Tôi... tôi không nhớ!" Tadashi gào lên, nắm lấy tóc mình. "Tôi say! Tôi luôn say! Tôi chỉ nhớ là tôi có cãi nhau với Yoko... Cô ta bảo cô ta sẽ nói ra sự thật."
"Sự thật gì?"
"Sự thật... về cái thai. Cô ta có thai."
Miyoko đột ngột đứng phắt dậy. "Anh nói gì, Tadashi? Yoko có thai? Ai là cha của đứa bé?"
Tadashi lắc đầu lia lịa: "Không phải tôi! Tôi là người cuối cùng cô ta nói chuyện trước khi cháy. Cô ta nói bố... bố tôi biết sự thật."
Kikuo nhìn Chủ tịch Tetsuro. Ánh mắt ông ta trở nên cứng đờ và lạnh lẽo.
"Tadashi đang nói dối," Chủ tịch Tetsuro tuyên bố. "Con bé Yoko chỉ là một nữ phục vụ. Con trai ta không bao giờ qua lại với nó."
"Anh ta không nói cha đứa bé là anh ta," Kikuo chậm rãi. "Anh ta nói bố anh ta biết sự thật."
Miyoko đột ngột quay sang nhìn cha mình: "Bố? Bố che giấu chuyện gì? Bố có liên quan đến vụ hỏa hoạn mười năm trước không?"
Kikuo mỉm cười trong lòng. Đây là lúc anh ta cần phải làm. Anh ta đẩy Miyoko và Tadashi chống lại người cha. Sự chia rẽ trong gia đình là công cụ trả thù tốt nhất.
"Miyoko, con hãy nhớ lại," Kikuo nói, giọng anh ta chuyển sang thì thầm đầy quyến rũ. "Trong di chúc của ông con, ông đã nói rằng người thừa kế là người có thể tìm ra kẻ đã giết Yoko."
Miyoko tròn mắt: "Không... Di chúc không ghi rõ như vậy! Di chúc chỉ nói là... phải tìm ra người phục vụ bị mất tích."
"Đó chính là câu trả lời," Kikuo kết luận. "Kẻ giết Yoko và người phục vụ bị mất tích là cùng một người. Hoặc kẻ giết người đã dùng cái chết của người phục vụ đó để ngụy tạo chứng cứ."
Tiếng còi xe cảnh sát vang lên từ phía xa.
Chủ tịch Tetsuro đột ngột bước về phía Kikuo, ánh mắt ông ta đầy căm hận.
"Mày không phải Kiichi. Mày là ai? Mày đang cố gắng phá hủy gia đình tao!"
"Tôi là Kiichi," Kikuo bình tĩnh đối diện. "Tôi chỉ là một người đang cố gắng tìm ra sự thật về vụ án mạng đã bị chôn vùi dưới Lữ quán Kairotei này."
Anh ta cúi xuống, nhặt con mắt giả trên bàn lên.
"Cảnh sát sẽ đến. Và họ sẽ tìm thấy dấu vân tay trên chiếc bật lửa bạc. Họ sẽ tìm thấy vết máu trên sàn nhà. Và họ sẽ tìm thấy mảnh kim loại này, bị gãy ra từ chiếc hộp nhạc của Yoko."
Kikuo đưa tay vào túi, móc ra một mảnh kim loại nhỏ, màu đồng cũ kỹ.
"Và họ sẽ đến Hành lang Kairo để tìm kiếm thêm. Nơi mà người phục vụ mất tích đang chờ đợi."
Chủ tịch Tetsuro run rẩy. Miyoko nhìn cha mình với sự ngờ vực tột độ. Tadashi quỳ gối, vừa khóc vừa cười điên loạn.
Đèn trong sảnh lại nhấp nháy, rồi tắt hẳn. Lần này, không có tiếng hộp nhạc.
Chỉ có bóng tối, và tiếng bước chân nặng nề của cảnh sát đang đến gần. Kikuo biết, màn kịch lớn hơn đã bắt đầu. Màn kịch sẽ kết thúc bằng cái chết của kẻ thủ ác thật sự.