vụ án mạng trên đỉnh hoàng quyên

Chương 3: Căn Phòng Khóa Trái


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Nam Anh bị đánh thức bởi tiếng sấm nổ vang trời. Cậu bật dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời đen kịt, mưa trút xuống như thác đổ. Gió giật mạnh, quất những cành thông vào cửa kính tạo thành những âm thanh ghê rợn. Cơn bão đã đến.

Buổi sáng hôm đó, mọi lịch trình đều bị hủy bỏ. Mọi người được yêu cầu ở yên trong khu nhà chính. Bữa sáng diễn ra trong không khí uể oải và có phần lo lắng.

“Lạ thật,” cô Lan giáo viên nói. “Mọi khi ông Hùng luôn là người dậy sớm nhất. Sao giờ này vẫn chưa thấy ông ấy nhỉ?”

Anh Sơn, người quản lý, gật đầu. “Để tôi qua xem sao ạ. Có thể ông ấy mệt.”

Nói rồi anh ta cầm một chiếc ô lớn, đi về phía căn bungalow của ông Hùng nằm tách biệt ở phía cuối. Vài phút sau, anh ta hớt hải chạy về, mặt không còn giọt máu.

“Không xong rồi! Tôi gõ cửa nhưng không ai trả lời. Nhìn qua khe cửa sổ, tôi thấy... thấy ông ấy đang nằm trên sàn!”

Mọi người náo loạn. Vài giáo viên nam và anh Sơn vội vã chạy đến bungalow. Họ cố gắng phá cửa nhưng cánh cửa gỗ sồi quá chắc chắn. Cuối cùng, họ phải dùng một tảng đá lớn để phá vỡ ổ khóa.

Cánh cửa bật mở.

Ông Hùng nằm trên tấm thảm Ba Tư đắt tiền, mắt vẫn mở trừng trừng, bên cạnh là một ly rượu vỡ tan. Mọi thứ trong phòng đều ngăn nắp, không có dấu hiệu của một cuộc vật lộn. Cửa sổ cũng được chốt chặt từ bên trong.

Giữa lúc hoảng loạn đó, một chiếc xe jeep của cảnh sát địa phương hú còi inh ỏi, khó khăn lắm mới vượt qua được con đường lầy lội để lên tới nơi. Người bước xuống xe là một cảnh sát trung niên có gương mặt hiền lành nhưng giờ đang nhăn lại vì lo lắng. Ông nhìn Nam Anh, đang đứng nép mình trong đám đông, rồi gật đầu chào.

“Chú Minh!” Nam Anh khẽ gọi.

Chú Minh, chú của Nam Anh, vội vã đi vào hiện trường. Ông kiểm tra một lượt rồi quay ra, giọng trầm xuống. “Mọi người giữ nguyên hiện trường. Có vẻ như đây là một vụ đột tử do bệnh tim. Nhưng để chắc chắn, tôi phải gọi pháp y từ thành phố lên.”

Nhưng khi ông rút điện thoại ra, không có một vạch sóng nào. Ông thử dùng điện thoại bàn của khu nghỉ dưỡng, cũng chỉ có tiếng rè rè. Cơn bão đã làm đứt dây cáp.

Đúng lúc đó, một tiếng “ẦM” long trời lở đất vang lên từ phía sườn núi. Mọi người đổ dồn ra nhìn. Một khối lượng đất đá khổng lồ đã trượt xuống, chặn đứng con đường độc đạo dẫn xuống núi.

Tất cả bọn họ đã bị mắc kẹt.

Nam Anh không quan tâm đến sự hỗn loạn xung quanh. Cậu lặng lẽ quan sát căn phòng. Cảnh sát kết luận là đột tử, nhưng tại sao ly rượu lại vỡ? Và tại sao trên cổ tay ông Hùng lại có một vết bầm nhỏ, gần như không thể nhận ra?

Tất cả các cửa đều khóa từ bên trong. Một căn phòng hoàn toàn kín. Nhưng Nam Anh có cảm giác, có một kẻ nào đó đã ra vào nơi này mà không để lại dấu vết.

Một kẻ giết người.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×