Ngày hôm sau, tin tức về cái chết của Trình Phong lan truyền khắp các mặt báo và mạng xã hội, trở thành một chủ đề chấn động. Nhà hát Lớn Thượng Hải vẫn bị cảnh sát phong tỏa. Lâm An không thể quay lại đó, nhưng cậu cũng không cần. Sân khấu quan trọng nhất lúc này nằm trong trí nhớ và trong cuốn sổ tay của cậu.
Cậu ngồi trong một góc yên tĩnh của thư viện thành phố, tránh xa những lời bàn tán ồn ào. Trước mặt cậu là cuốn kịch bản vở kịch của trường Tinh Anh mà cậu đã mượn được, bên cạnh là cuốn sổ ghi chú của cậu. Trong sổ, cậu đã ghi lại chi tiết từng hiệu ứng ánh sáng, đánh dấu theo từng phút, từng giây của vở diễn. Đó là một bản đồ thời gian chính xác đến từng khoảnh khắc.
Cậu tập trung vào khoảng thời gian tử vong: từ 9 giờ 15 phút đến 9 giờ 35 phút tối. Đó là màn cuối cùng, cao trào nhất của vở kịch.
Lâm An bắt đầu dựng lại toàn bộ sân khấu trong đầu.
9 giờ 15 phút: Trình Phong (vai nhà vua) và An Na (vai hoàng hậu nổi loạn) có một màn đối thoại nảy lửa ở trung tâm sân khấu. Ánh sáng tập trung hoàn toàn vào họ. Lý Tuyết và Vương Hạo đứng ở phía sau, trong vùng tối hơn nhưng vẫn có thể nhìn thấy.
9 giờ 19 phút: Một cảnh chiến đấu ngắn. Vương Hạo (vai cận vệ) có một vài động tác giao đấu với các diễn viên phụ. Trình Phong lùi về phía ngai vàng ở cuối sân khấu.
9 giờ 22 phút: Cảnh nhà vua hấp hối. Trình Phong ngã xuống, An Na và Lý Tuyết quỳ bên cạnh. Ánh sáng mờ ảo, bi thảm.
Lướt qua các ghi chú, mọi thứ dường như hoàn hảo. Tất cả các nghi phạm chính đều luôn ở trên sân khấu. Bằng chứng ngoại phạm của họ vững như tường thành.
Nhưng rồi, Lâm An dừng lại ở một ghi chú của mình lúc 9 giờ 25 phút.
Ghi chú: "BLACKOUT - 45 GIÂY. Chuyển cảnh từ chiến trường về cung điện. Nhạc nền: 'Khúc bi ca của đế vương'. Di chuyển tượng đá và ngai vàng."
Tim cậu khẽ đập nhanh hơn một nhịp. Blackout. Một khoảnh khắc mà toàn bộ sân khấu chìm vào bóng tối tuyệt đối để nhân viên hậu đài thay đổi bối cảnh. 45 giây. Một khoảng thời gian không dài, nhưng cũng không hề ngắn. Trong 45 giây đó, không một khán giả, không một giám khảo nào có thể nhìn thấy bất cứ thứ gì trên sân khấu. Các diễn viên có thể tự do di chuyển trong bóng tối để vào vị trí mới của mình.
Bằng chứng ngoại phạm của họ được xây dựng dựa trên ánh sáng. Khi ánh sáng biến mất, bằng chứng ngoại phạm cũng không còn nữa.
Lâm An nhắm mắt lại, cố gắng hình dung lại khoảnh khắc đó. Sân khấu tối đen như mực. Tiếng nhạc bi tráng nổi lên. Tiếng bánh xe của các đạo cụ lớn ken két trên sàn. Và tiếng bước chân vội vã của các diễn viên trong bóng tối.
45 giây. Đủ thời gian để một người quen thuộc với sân khấu có thể lẻn ra ngoài cánh gà, làm một việc gì đó, rồi nhanh chóng quay lại vị trí trước khi ánh đèn bật sáng trở lại.
Vết nứt đầu tiên của bức tường thành đã xuất hiện. Câu hỏi bây giờ là: Trong khoảnh khắc blackout đó, ai là người có vị trí gần với lối ra cánh gà nhất?