vùng đất câm lặng

Chương 1: Im lặng đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày đầu tiên của thế giới im lặng bắt đầu như bất cứ một buổi sáng bình thường nào, nhưng với những người sống sót, mọi thứ đã khác. Không ai biết dịch bệnh xuất hiện từ đâu, cũng không ai hiểu tại sao những người nhiễm bệnh lại biến đổi theo cách kinh hoàng như vậy. Chính quyền, y tế, truyền thông—mọi thứ sụp đổ chỉ trong vài ngày. Tin tức không còn nghĩa lý, vì đường truyền bị cắt, sóng điện thoại nghẽn, còn những người còn sống thì phải tự tìm cách sinh tồn.

Tôi—Lâm, 27 tuổi—ngồi trong căn hộ tầng ba của tòa chung cư cũ, nhìn ra đường phố vắng lặng. Xe cộ dừng lại giữa đường, cửa hiệu mở hờ nhưng không ai bước vào. Có một sự vắng bóng quá mức: không tiếng còi xe, không tiếng bước chân, không tiếng chim hót hay gió thổi. Một nỗi im lặng dày đặc, đến mức khi tôi thử hắng giọng, âm thanh vang lên trong căn phòng như một cú đấm vào không gian tĩnh mịch.

Từ ban công, tôi thấy những người đầu tiên xuất hiện triệu chứng bệnh—một vài người đi lang thang với đôi mắt trống rỗng, môi mấp máy nhưng không phát ra âm thanh. Không phải họ đang câm thông thường, mà như thể họ không còn khả năng phát ra âm thanh sống, và khi họ bước vào khu vực khác, không khí quanh đó dường như đặc quánh, như thể mọi rung động âm thanh bị hút mất.

Tôi nhớ lại bản tin tối hôm qua—hoàn toàn vô ích. Họ gọi đây là một loại bệnh thần kinh mới, lây lan cực nhanh qua tiếp xúc và không khí. Nhưng ngoài triệu chứng mất khả năng nói, còn xuất hiện điều kinh hoàng hơn: sinh vật không mắt, săn mồi bằng âm thanh. Những báo cáo rời rạc nói rằng sinh vật này xuất hiện khi mọi người hoảng loạn, phát hiện tiếng bước chân, tiếng thở hoặc bất kỳ tiếng động nào, và nó đến rất nhanh, không một bóng hình. Những nạn nhân cuối cùng đều biến mất, chỉ còn lại sự im lặng rợn người.

Trong căn hộ, tôi nín thở, nghe tim mình đập. Mỗi nhịp tim như tiếng trống cảnh báo trong không gian chết chóc. Tôi đã học cách di chuyển khẽ nhất có thể, tránh mọi va chạm, và hạ thấp giọng nói. Một tiếng động nhỏ thôi, và tôi có thể bị phát hiện.

Ngày thứ hai của im lặng, tôi quyết định rời căn hộ để tìm thực phẩm và nước. Tôi mặc bộ đồ tối màu, đi tất, bọc tay bằng găng, từng bước lặng lẽ xuống cầu thang. Bước chân tôi như được khuếch đại trong tòa nhà vắng: tiếng gót nhẹ vang lên, rồi dội lại từ các bức tường, khiến tôi lạnh sống lưng. Nhưng nếu tôi không bước ra, tôi sẽ chết đói.

Đường phố hoang vắng. Xe cộ nằm ngổn ngang, cửa kính vỡ, giấy tờ bay tung tứ phía. Một con mèo nhà đi lạc chạy qua đầu đường, tiếng chân nó nhỏ nhưng đủ để tôi chợt dừng lại. Tôi nghe thấy một tiếng gầm trầm, thấp nhưng đầy uy lực, không phải từ con mèo, mà từ sinh vật—tôi nhận ra nó vì cảm giác áp lực trong không gian, rung động âm thanh khẽ truyền vào tai.

Tôi chạy vào một góc hẻm, nín thở. Sinh vật không mắt xuất hiện, lướt qua như bóng đen, không phát ra tiếng, nhưng cảm giác khát máu từ nó làm tôi muốn ói. Tôi học được một điều cơ bản: im lặng là sống sót, và mọi tiếng động dù nhỏ đều nguy hiểm.

Trong vài giờ tiếp theo, tôi quan sát xung quanh, ghi nhớ các âm thanh và cách sinh vật phản ứng. Nó săn theo phương pháp tinh vi: di chuyển theo rung động, nhưng không phải lúc nào cũng tấn công trực tiếp. Có những lúc, nó đứng im, lắng nghe và quan sát, như đang thử nghiệm. Tôi nhận ra rằng bất kỳ nhóm người nào gây ra tiếng ồn, dù chỉ là một tiếng hắt hơi hay thở mạnh, sẽ trở thành mục tiêu.

Ngày thứ ba, tôi gặp vài người sống sót khác. Họ cũng đã học cách giao tiếp bằng cử chỉ và ký hiệu. Một trong số họ, Minh, 30 tuổi, nói bằng mắt rằng chúng ta cần hợp tác để sống sót. Chúng tôi cùng nhau tìm kiếm thực phẩm, nhưng bất cứ khi nào một thành viên quá lo lắng hay hoảng sợ, tiếng tim đập mạnh hoặc bước chân loạng choạng sẽ thu hút sinh vật. Chúng tôi chứng kiến cái chết đầu tiên của nhóm—một người trẻ tên Hùng, khi cố gắng nhảy qua một khoảng sân hẹp, vô tình đá vào thùng sắt, tạo ra tiếng động. Sinh vật xuất hiện trong tích tắc, và cậu ấy biến mất chỉ trong vài giây, không còn dấu vết nào, chỉ còn lại im lặng tuyệt đối.

Chúng tôi phải học cách đọc nhịp điệu của sinh vật, cách nó phản ứng với môi trường. Mọi tiếng động đều được kiểm soát: tiếng nước nhỏ giọt, tiếng gió qua kẽ hở, tiếng giấy bay… mọi thứ đều nguy hiểm. Đêm đến, chúng tôi dựng một nơi trú ẩn tạm bợ trong một căn nhà bỏ hoang, dán kín cửa sổ và dùng chăn, tấm bìa để giảm rung động. Ban đêm là khoảng thời gian khủng khiếp nhất—một sự im lặng dày đặc đến mức đôi mắt chúng tôi căng ra tìm mọi chi tiết nhỏ, và mọi âm thanh trong cơ thể, từ nhịp tim đến hơi thở, đều trở thành mối nguy hiểm.

Trong lúc kiểm tra khu nhà, tôi tìm thấy một cuốn sổ cũ rơi trong góc. Trang đầu ghi bằng bút mực đen: “Nếu nghe thấy, đừng kêu, đừng chạy… sống sót bằng im lặng.” Chữ viết run rẩy, như thể người viết đã nhìn thấy sinh vật và không thể nói ra. Tôi lật thêm trang nữa, thấy bản vẽ sơ đồ các con đường, chỗ trú ẩn, và dấu hiệu những nơi sinh vật xuất hiện. Cuốn sổ này là hướng dẫn sinh tồn, nhưng đồng thời cũng là lời cảnh báo: không một ai có thể sống sót lâu nếu hành động hấp tấp.

Tôi tự hỏi: dịch bệnh này và sinh vật săn mồi có liên quan không? Liệu sinh vật xuất hiện do dịch bệnh biến đổi, hay đây là một thực thể cổ xưa vốn luôn tồn tại và dịch bệnh chỉ là lời mời gọi con người trở thành mục tiêu? Câu hỏi này không có lời giải đáp, chỉ có nỗi sợ và sự im lặng.

Ngày tiếp theo, chúng tôi quyết định rời khỏi thành phố, tìm đến những vùng hẻo lánh hơn, hy vọng tránh được sinh vật. Nhưng ngay khi bước ra khỏi ngõ, một bóng đen lướt qua phía sau, khiến tất cả nín thở. Tôi nhận ra rằng không đâu là an toàn, và trong thế giới mới này, mỗi bước đi, mỗi hơi thở đều phải được cân nhắc kỹ lưỡng.

Nhìn quanh, tôi thấy nỗi tuyệt vọng trong mắt những người sống sót: họ biết rằng nếu họ tạo ra tiếng động, họ sẽ chết, nhưng nếu không hành động, họ cũng sẽ chết đói. Một sự lựa chọn dường như vô lý: im lặng để sống, hay nói để tồn tại, nhưng không còn lựa chọn thứ ba.

Đêm đến, trong căn nhà bỏ hoang, tôi nhắm mắt, nghe tim mình đập đều, và cầu nguyện rằng ngày mai, im lặng vẫn còn cứu chúng tôi. Sinh vật không mắt, dịch bệnh bí ẩn, và thế giới sụp đổ—tất cả kết hợp thành một bản giao hưởng im lặng, nơi mọi âm thanh đều có thể kết thúc mạng sống.

Tôi biết một điều chắc chắn: thế giới không còn như trước nữa, và để sống sót, tôi phải học cách hòa mình vào im lặng, học cách nghe mà không phát ra tiếng, học cách di chuyển như một cái bóng… hoặc sẽ biến mất như Hùng, như những nạn nhân khác, trong im lặng tuyệt đối.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×