Ngày thứ mười hai bắt đầu trong một không gian căng thẳng và tĩnh lặng đến rợn người. Bầu trời xám như chì, mây dày nặng trĩu, không một tia sáng lọt qua. Chúng tôi—Lâm, Minh, Hà, Mai và nhóm sống sót mới—đứng trên cánh đồng ngoài vùng ngoại ô, vừa thoát khỏi sự áp sát của sinh vật trưởng đàn. Nhưng cả nhóm đều hiểu rằng sự an toàn chỉ là tạm thời, và những bí mật ẩn sâu trong vùng thử nghiệm còn nguy hiểm hơn rất nhiều.
Chúng tôi di chuyển theo hướng mà bản đồ cũ chỉ dẫn, hướng tới một trung tâm điều khiển cũ, nơi có thể tìm thêm thông tin về nguồn gốc sinh vật và dịch bệnh. Con đường trải đầy cỏ cao, sỏi đá và hố sâu. Mỗi bước đi đều được tính toán cẩn thận, nhịp tim kiểm soát tuyệt đối. Bóng cây, mảnh tường đổ nát và tảng đá lớn trở thành nơi ẩn nấp tạm thời, giảm rung động và tránh thu hút sinh vật.
Trên đường đi, Minh phát hiện dấu vết không giống sinh vật săn mồi thông thường: các vết chân lớn, đều đặn, nhưng không có dấu hiệu tiếng gầm. Điều này khiến chúng tôi đặt câu hỏi: Có phải con người khác vẫn còn sống sót trong vùng thử nghiệm?. Tuy nhiên, im lặng bao trùm, và cảm giác bị theo dõi luôn hiện hữu.
Khi đi qua một cánh rừng thưa, chúng tôi phát hiện một hố sâu không có đáy nhìn rõ, được che phủ bởi lá cây và cành khô. Không khí quanh hố đặc quánh, mùi ẩm mốc và kim loại rỉ sét nồng nặc. Tôi ra hiệu cho nhóm dừng lại, áp sát vào tường cây, tim đập mạnh. Hố sâu này chắc chắn là một phần bí mật của vùng thử nghiệm, và chúng tôi phải hết sức cẩn thận.
Bất ngờ, tiếng động khẽ vang lên từ phía hố sâu, giống như tiếng kim loại va vào nhau, kéo theo một âm thanh vang vọng khắp không gian. Chúng tôi áp sát, lắng nghe, tim đập rộn ràng. Một sinh vật nhỏ xuất hiện, nhưng không phải để săn mồi mà giống như điều tra rung động từ hố sâu. Đây là lần đầu tiên chúng tôi nhận thấy sinh vật được lập trình để bảo vệ các bí mật quan trọng, không chỉ săn con người một cách ngẫu nhiên.
Chúng tôi quyết định tiến gần hố sâu, tìm lối đi tạm thời. Hà phát hiện một cầu treo gãy, vừa đủ bước qua, nhưng mỗi bước đều tạo ra rung động. Chúng tôi phải phối hợp hoàn hảo: Lâm dẫn đầu, Mai và Hà giữa, Minh và tôi đi cuối, sử dụng thiết bị phát tần số âm thanh để gây nhiễu và đánh lạc hướng sinh vật bảo vệ.
Khi vượt qua hố sâu, chúng tôi tiếp cận một công trình ngầm rộng lớn, giống như trung tâm nghiên cứu bỏ hoang. Bên ngoài cửa sắt, có những dấu hiệu sinh vật trưởng đàn từng bảo vệ: dấu chân lớn, vết răng trên cửa sắt, và một số thiết bị điện tử hỏng. Chúng tôi nhận ra rằng công trình này chính là nơi sinh vật được điều khiển và quan sát con người.
Bên trong trung tâm, không gian tối om, mùi hóa chất, kim loại và ẩm mốc lan tỏa. Chúng tôi bật đèn pin, chiếu sáng từng hành lang dài, thấy máy móc hỏng, bảng điều khiển cũ, màn hình bị nứt, và những bản báo cáo khoa học ghi chi tiết về dịch bệnh, sinh vật săn mồi, và thử nghiệm trên con người. Tôi cầm một cuốn nhật ký cũ, đọc:
“Dự án Thí nghiệm Sinh tồn: Sinh vật được lập trình cảm nhận rung động, nhịp tim, tiếng thở. Những người sống sót là dữ liệu, phản ứng với các yếu tố môi trường, sinh vật và dịch bệnh được ghi nhận. Trung tâm là nơi tổng hợp và phân tích mọi hành vi.”
Cả nhóm lặng người. Chúng tôi nhận ra rằng mọi bước đi, mọi hành vi, và mỗi quyết định đều là phần dữ liệu của thử nghiệm toàn diện. Sinh vật trưởng đàn, các đàn nhỏ, vùng ngoại ô bí ẩn—tất cả đều được lập trình để tạo áp lực cực đại và kiểm tra khả năng sinh tồn con người.
Trong lúc khám phá, một cảnh báo âm thanh từ hệ thống cũ vang lên, dù máy móc đã hỏng gần hết. Tiếng còi khẽ rung, kéo theo ánh sáng đỏ nhấp nháy. Chúng tôi nhìn nhau, biết rằng một mối nguy hoàn toàn mới sắp xuất hiện. Không lâu sau, sinh vật trưởng đàn xuất hiện, gầm gừ, di chuyển từ nhiều hướng. Nhưng lần này, nó không đơn độc: một sinh vật khổng lồ, cao gấp đôi, cơ bắp nổi rõ, gầm gừ áp sát, chắc chắn là phiên bản trưởng đàn tối thượng.
Cả nhóm hoảng sợ nhưng phải bình tĩnh. Chúng tôi biết rằng không thể dùng tốc độ hay kỹ thuật thông thường để đối phó. Đây là trận đấu trí, nơi thiết bị phát tần số và môi trường là chìa khóa. Tôi ra hiệu, mọi người áp sát tường, bật thiết bị công suất lớn, âm thanh rung lên khắp hành lang. Sinh vật trưởng đàn hoang mang, nhưng lập tức thích nghi, nhảy tới, và đàn nhỏ xung quanh đồng loạt tấn công.
Chúng tôi chạy qua hành lang ngầm, nhảy qua các mảnh vỡ, trượt trên nền đất lầy để giảm rung động. Sinh vật trưởng đàn áp sát, gầm gừ dữ dội, nhịp gầm vang khắp không gian, tạo áp lực như núi đè. Mai và Hà đặt bẫy âm thanh, tạo tín hiệu giả để dụ đàn nhỏ ra xa. Tôi và Minh dùng thiết bị phát tần số để đánh lạc hướng sinh vật trưởng đàn.
Cuộc chiến sống còn kéo dài hàng giờ. Sinh vật áp sát, lao tới, nhưng nhờ phối hợp hoàn hảo, chúng tôi tìm được cánh cửa phụ dẫn ra khu vực bên ngoài trung tâm. Khi chạy ra, ánh sáng yếu chiếu vào, cánh đồng rộng mở, nhưng sinh vật trưởng đàn vẫn theo sát, gầm gừ, áp sát từng bước. Chúng tôi lao trên cỏ mềm, tim đập rộn ràng, từng bước đều là sự sống còn.
Khi bình minh lên, chúng tôi đứng trên cánh đồng, thở hổn hển, mệt mỏi đến kiệt sức. Nhưng lần này, chúng tôi hiểu rằng nguy cơ không chỉ đến từ sinh vật trưởng đàn hay dịch bệnh, mà từ toàn bộ hệ thống thử nghiệm, nơi con người chỉ là dữ liệu sống.
Trong bóng sáng đầu ngày, cả nhóm nhìn nhau, cảm giác vừa sợ hãi vừa tỉnh táo. Chúng tôi biết rằng im lặng, trí tuệ, chiến thuật và hợp tác nhóm là chìa khóa để tiếp tục sống sót. Nhưng bên cạnh đó, một cảm giác kinh hoàng tiềm ẩn vẫn tồn tại: sinh vật trưởng đàn chưa kết thúc, và những bí mật còn chưa hé lộ từ vùng thử nghiệm có thể tạo ra nguy cơ khủng khiếp hơn cả.
Chúng tôi nắm tay nhau, lắng nghe nhịp tim, hít thở đều. Không còn cách nào khác: phải tiếp tục tiến lên, khám phá toàn bộ bí mật và tìm đường thoát khỏi thế giới im lặng, nơi sinh vật, dịch bệnh và những kẻ đứng sau thử nghiệm luôn theo dõi từng nhịp thở của con người.