Ngày họp cổ đông diễn ra trong bầu không khí ngột ngạt chưa từng có. Báo chí, truyền thông chen chúc bên ngoài. Ai cũng chờ xem Orion sẽ sụp đổ hay trỗi dậy.
Vy bước lên bục phát biểu. Trên màn hình lớn, hình ảnh các biểu đồ tài chính, số liệu minh bạch được chiếu rõ ràng. Giọng cô rành rọt:
“Thưa các cổ đông, những tin đồn gần đây đều xuất phát từ sự thao túng có chủ đích. Chúng tôi đã điều tra và tìm ra nguồn gốc của những rò rỉ này.”
Cô bấm nút. Trên màn hình hiện lên hình ảnh các giao dịch của Minh – giám đốc tài chính – cùng dữ liệu chứng minh anh ta bán thông tin cho Khải. Cả hội trường rúng động. Minh tái mặt, đứng bật dậy:
“Đây là bịa đặt! Tôi bị gài bẫy!”
Vy nhìn thẳng vào anh ta, giọng kiên quyết:
“Anh có thể chối, nhưng bằng chứng không thể. Orion đã bị chính bàn tay của anh phản bội.”
Các cổ đông bàn tán ồn ào. Một số người tức giận, số khác lại nhìn Vy với ánh mắt khâm phục.
Ngay lúc ấy, cửa phòng bật mở. Khải xuất hiện, dáng vẻ ung dung, đi cùng vệ sĩ. Lão cười nhạt:
“Khá lắm, Vy. Cô đúng là học trò giỏi. Nhưng cô nghĩ chỉ một mình cô có thể chống lại tôi sao? Cổ đông, truyền thông, thị trường – tất cả đều nằm trong tay tôi.”
Cả hội trường im lặng. Duy tiến lên, chắn trước mặt Vy, giọng chắc nịch:
“Ông nhầm rồi, Khải. Thời thế đã thay đổi. Ông chỉ còn một quân cờ duy nhất – Minh – và quân cờ ấy đã bị lật tẩy. Ngược lại, Orion có sự ủng hộ của các nhà đầu tư quốc tế, có sự thật, và quan trọng hơn – có một người lãnh đạo không bao giờ khuất phục.”
Tiếng vỗ tay vang lên từ hàng ghế cổ đông lớn. Một nhà đầu tư quốc tế đứng dậy tuyên bố:
“Chúng tôi tin tưởng cô Vy. Orion sẽ tiếp tục nhận được sự rót vốn của chúng tôi.”
Khải thoáng chững lại, ánh mắt tối sầm. Lão không ngờ Vy lại có thể xoay chuyển cục diện nhanh đến vậy. Lão gầm gừ:
“Con nhóc này… Cô tưởng thắng được một trận là đã kết thúc sao?”
Vy bình thản đáp:
“Không, nhưng hôm nay, ông đã thua. Và Orion sẽ không còn là con mồi dễ dàng trong tay ông nữa.”
Không khí vỡ òa. Minh bị bảo vệ đưa đi, Khải lùi bước trong cơn giận dữ. Vy đứng trên bục, lưng thẳng tắp, đôi mắt sáng quắc.
Khi hội trường chỉ còn lại vài người, Vy ngồi xuống ghế, cả cơ thể rã rời. Duy đến bên, khẽ nắm lấy bàn tay cô:
“Em đã làm được rồi. Orion đã đứng vững.”
Vy ngẩng lên nhìn anh. Trong đôi mắt ấy không chỉ có sự mệt mỏi mà còn là một tia sáng mới – ánh sáng của niềm tin, của một tương lai mà cả hai cùng nắm giữ.
Bên ngoài, ánh nắng chiều chiếu vào khung cửa, rọi sáng cả căn phòng. Cuộc chiến chưa kết thúc, nhưng lần đầu tiên, Vy cảm thấy mình thực sự nắm quyền làm chủ số phận.