vương phi ngây ngô

Chương 1: Xuyên Không Bất Ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lạc Ngọc Nhi ngồi bệt trên ghế sofa trong căn phòng nhỏ của mình, mắt chăm chú dán vào màn hình laptop. Trời đã tối, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi, nhưng lòng cô vẫn hừng hực một thứ cảm giác tò mò, thích thú. Trên màn hình là đoạn kết của một tiểu thuyết cổ trang nổi tiếng mà cô đang đọc dở.

“Chỉ còn một chương nữa thôi… chắc chắn sẽ cực kỳ gay cấn!” – cô thầm nghĩ, miệng nhếch lên nụ cười tinh quái. Tay cô vô thức cầm cốc trà nóng, nhấp một ngụm nhỏ, hơi khói tỏa lên mờ ảo trước mắt.

Bỗng nhiên, màn hình laptop lóe lên một tia sáng chói mắt. Lạc Ngọc Nhi giật mình, cố gắng nhíu mày để nhìn rõ hơn. Thế nhưng tia sáng ấy không chỉ lóe lên một lần mà dần bao trùm cả không gian phòng. Cô hít một hơi thật sâu, cảm giác như có luồng khí lạ ùa vào người, đầu óc bỗng quay cuồng, chân tay mềm nhũn, như thể vừa trúng một luồng điện nhẹ.

“K… chuyện gì đang xảy ra thế này…?” Cô cố gắng hét lên, nhưng âm thanh lại nghẹn trong cổ họng, hòa cùng cảm giác chóng mặt khiến cô phải chống tay xuống bàn.

Chớp mắt một cái, Lạc Ngọc Nhi cảm giác như cơ thể mình bị hút vào một khoảng không vô hình. Mọi thứ xung quanh biến thành ánh sáng trắng tinh, cô thấy mình như rơi tự do giữa biển sáng chói, tim đập thình thịch, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo.

Khi cô mở mắt ra lần nữa, không gian đã hoàn toàn khác. Trước mắt cô là một căn phòng rộng lớn, ánh sáng chan hòa từ những khung cửa sổ bằng gỗ chạm trổ tinh xảo. Trần nhà cao vút, tường sơn màu vàng nhạt, các bức tranh thủy mặc treo ngay ngắn. Một hương thơm nhẹ nhàng, thanh mát từ trầm hương lan tỏa khắp căn phòng.

Ngọc Nhi chớp mắt vài lần, cố định lại tầm nhìn. “Mình… đang ở đâu? Đây là… nhà ai vậy?” – cô lẩm bẩm, giọng run run. Mọi thứ quá xa lạ, nhưng chi tiết quen thuộc khiến cô giật nảy mình: trên bàn trang điểm đặt một bộ y phục cổ trang tinh xảo, cùng với những đồ trang sức cẩn thận xếp ngay ngắn.

Cô tiến lại gần, hít một hơi sâu, tay chạm vào bộ váy, và… không thể tin vào mắt mình. “Sao… sao tay mình lại… nhỏ thế này?!” Cảm giác mềm mại, nữ tính, khác hẳn với đôi tay hiện đại rắn chắc thường ngày. Lạc Ngọc Nhi giật mình quay lại gương. Khuôn mặt phản chiếu trong gương là một gương mặt hoàn toàn xa lạ – mắt to long lanh, lông mày thanh tú, da trắng như ngọc, môi hồng nhạt.

“Không thể nào… Mình… đã xuyên không thật rồi sao?” – cô thầm nghĩ, cả người run rẩy vì kinh ngạc.

Vừa lúc đó, cửa phòng khép nhẹ, một tiếng bước chân vang lên đều đều. Lạc Ngọc Nhi quay lại, tim đập thình thịch. Một người hầu trẻ bước vào, cúi thấp:

“Tiểu thư, đã đến giờ ăn cơm chiều, xin mời tiểu thư xuống phòng ăn.”

“Tiểu… tiểu thư?” – Ngọc Nhi lắp bắp, cảm giác như mình đang bị chơi khăm. Nhưng khi nhìn kỹ, người hầu cúi rạp, lễ phép như thật, không hề giả tạo.

Cô cố hít một hơi thật sâu, nhấc bước chân, đi xuống cầu thang. Mỗi bước đi trên bậc thang gỗ kêu cọt kẹt khiến cô càng thêm hồi hộp. Khi vừa bước ra sân, cô nhìn thấy một khoảng sân rộng lớn, cây cảnh được tỉa tót cẩn thận, hồ nước nhỏ trong vắt, vài con cá bơi lội. Xa xa, một tòa lâu đài nguy nga hiện lên – mái ngói đỏ rực, cột trụ chạm trổ tinh xảo, những bức tường vàng ánh lấp lánh trong nắng chiều.

“Chắc chắn là mình đang trong một thế giới cổ trang rồi… nhưng sao lại giống y chang tiểu thuyết mình đang đọc thế này?” Ngọc Nhi thầm nghĩ, trong lòng vừa sợ vừa háo hức.

Bất chợt, tiếng vó ngựa vang lên ngoài sân, tiếng kim loại va vào nhau lạo xạo. Cô ngẩng đầu nhìn ra cổng, và thấy một người đàn ông cưỡi ngựa tiến vào. Hắn mặc áo giáp màu lam, dáng vẻ oai nghiêm, ánh mắt lạnh lùng quét khắp sân. Trần Dực – tên cô vô thức thốt ra, vì khuôn mặt ấy quá giống hình tượng nam chính trong tiểu thuyết.

Ngọc Nhi đứng sững, tim đập mạnh. Hắn dừng vó ngựa trước sân, ánh mắt sắc lạnh như dao cắt. “Ai ở đây?” – giọng trầm thấp, lạnh lùng.

Ngọc Nhi vội cúi người, run rẩy: “T… tạ… tiểu thư… hạ lệnh… hân hạnh được diện kiến…” Cô vừa nói vừa hãi hùng vì không biết phải ứng xử thế nào.

Trần Dực nhíu mày, ánh mắt thoáng khó chịu nhưng nhanh chóng ổn định. Ông hạ lệnh cho người hầu đưa cô ra ngoài sân. Cô cảm nhận rõ sự uy nghi, quyền lực toát ra từ người đàn ông này. Cả người cô run rẩy, nhưng cũng không khỏi tò mò: đây có phải chính là “hoàng tử lạnh lùng” mà tiểu thuyết đã miêu tả?

Bỗng nhiên, một tiếng cười nhỏ vang lên. Ngọc Nhi quay lại, thấy một cô gái cùng tuổi, mặc y phục thanh nhã, mỉm cười chế nhạo: “Tiểu thư mới đến, đã rối rắm như vậy sao?”

Ngọc Nhi đỏ mặt, cúi gằm đầu: “Mình… mình… không biết…”

Cô nhanh chóng nhận ra rằng để sống sót trong thế giới này, cô phải học cách điều chỉnh thái độ, lời nói, và hành động. Mọi thứ đều phải cẩn trọng, bởi bất cứ sơ suất nào cũng có thể dẫn đến phiền phức hoặc nguy hiểm.

Chiều xuống, ánh hoàng hôn rọi qua khung cửa sổ, hắt lên khuôn mặt xinh đẹp nhưng vẫn còn ngơ ngác của Lạc Ngọc Nhi. Cô thầm nghĩ:

“Được rồi… Ngọc Nhi, bây giờ là thời điểm để sống sót, để tìm hiểu mọi chuyện… và… để tìm ra con đường trở lại nhà mình.”

Nhưng một cảm giác lạ lùng len lỏi trong tim cô, một cảm giác vừa sợ hãi vừa háo hức, mà cô biết rằng: cuộc sống ở đây sẽ không hề bình yên… và có thể, đây cũng là nơi cô sẽ gặp được thứ tình cảm chưa từng trải qua trong đời hiện đại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×