vương phi ngây ngô

Chương 2: Lần Đầu Chạm Mặt Trần Dực


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm hôm sau, Lạc Ngọc Nhi tỉnh dậy trong căn phòng rộng rãi nhưng xa lạ. Căn phòng vẫn thơm mùi trầm hương, ánh sáng nhẹ nhàng lọt qua rèm cửa, chiếu lên bộ y phục cổ trang màu hồng nhạt được đặt ngay ngắn trên giường. Cô ngồi thừ một lúc, mắt đảo quanh phòng, đầu óc vẫn quay cuồng vì sự kiện hôm qua.

“Thôi nào, Ngọc Nhi, tỉnh táo đi… Đây không phải giấc mơ, mình thật sự xuyên không rồi… và bây giờ mình là… tiểu thư Lạc thị?” Cô tự nhủ, giọng run run. Cảm giác lạ lùng vẫn còn đọng lại, nhưng trong lòng cũng pha chút hào hứng: thế giới cổ trang này quá khác biệt, vừa huyền bí vừa hấp dẫn.

Cô nhanh chóng mặc y phục, thận trọng cột tóc, lau mặt, cố gắng chỉnh trang cho gương mặt bừng sáng, nhìn vào gương tự nhủ: “Ít nhất cũng phải ra dáng tiểu thư, nếu không muốn bị người trong cung cười nhạo.”

Ngay khi bước ra ngoài phòng, tiếng người hầu vang lên:

“Tiểu thư, đã đến giờ dùng điểm tâm. Xin mời tiểu thư xuống phòng ăn.”

Ngọc Nhi hít sâu, theo sau người hầu đi xuống cầu thang gỗ. Mỗi bước đi trên bậc thang vang lên tiếng cọt kẹt, khiến cô càng thêm hồi hộp. Bước ra sân, cô nhìn thấy khoảng sân rộng lớn hôm qua – cây cảnh vẫn được tỉa tót cẩn thận, hồ nước nhỏ trong vắt, cá vẫn bơi lội tung tăng. Nhưng hôm nay, sân đã bắt đầu nhộn nhịp hơn với tiếng hầu cận chuẩn bị cho buổi điểm tâm, âm thanh vang lên lảnh lót, hòa cùng tiếng chim hót.

Ngọc Nhi cố gắng điềm tĩnh, nhưng không khỏi lúng túng khi một người hầu cúi chào cô:

“Tiểu thư, mời tiểu thư ra bàn điểm tâm.”

Cô vừa mở miệng chào, vừa lẩm bẩm: “Cứ như đang diễn… đang diễn…”

Khi bước vào phòng ăn, ánh mắt cô liếc qua các bàn ghế được sắp xếp ngay ngắn. Ở chính giữa, trên chiếc ghế lớn, ngồi một người đàn ông mặc áo giáp màu lam, ánh mắt sắc lạnh quét khắp phòng. Trần Dực.

Cô lập tức nhận ra, đây chính là người đàn ông hôm qua đứng trước sân. Cảm giác tim cô đập mạnh, vừa sợ vừa tò mò. “Ôi trời… phải làm gì đây? Cứ như trong tiểu thuyết vậy!”

Người hầu bước đến, cúi rạp:

“Trần tướng quân, tiểu thư Lạc thị đã xuống phòng ăn.”

Trần Dực nhíu mày, ánh mắt thoáng khó chịu, nhưng rồi ổn định. Anh đứng dậy, bước tới bàn tiểu thư, giọng trầm lạnh nhưng vừa đủ nghe:

“Tiểu thư, hôm nay ăn điểm tâm xong, xin theo hầu cận học tập cách ứng xử trong cung.”

Ngọc Nhi đỏ mặt, cúi đầu:

“Vâng… vâng, hạ lệnh sẽ tuân…”

Cô lắp bắp, tim đập mạnh. Ánh mắt Trần Dực sắc bén nhưng không hề quá khắt khe, chỉ khiến cô cảm nhận rõ quyền lực toát ra từ anh.

Ngọc Nhi ngồi xuống bàn, nhìn thấy các món ăn được bày biện tinh tế: cháo yến mạch với hạt sen, bánh trôi nhỏ xinh, hoa quả tươi. Cô nhón đũa, cố gắng ăn một cách nhã nhặn, nhưng đôi tay vẫn run rẩy.

“Không được lúng túng, Ngọc Nhi… Nhớ, phải ra dáng tiểu thư!” – cô tự nhủ, nhưng bất giác làm rơi một miếng bánh trôi xuống bàn.

Trần Dực nhíu mày, tiến lại gần, nhấc miếng bánh đặt lại trên đĩa, giọng trầm:

“Cẩn thận. Một tiểu thư không thể vụng về như vậy.”

Ngọc Nhi đỏ mặt, cúi gằm đầu:

“Vâng… tạ… tướng quân nhắc nhở.”

Trong lòng cô vừa xấu hổ vừa thấy có chút hứng thú, ánh mắt anh lạnh lùng nhưng vô cùng hấp dẫn. Cô nhận ra rằng, muốn sống sót trong cung, không chỉ cần khéo léo, mà còn cần hiểu cách ứng xử với những người quyền lực như Trần Dực.

Sau bữa điểm tâm, người hầu dẫn Ngọc Nhi ra sân luyện tập các phép tắc cung đình. Mỗi bước đi, mỗi cúi đầu, đều phải vừa chuẩn mực vừa thanh nhã. Ngọc Nhi lóng ngóng, nhiều lần vấp, làm người hầu phải nhắc nhở.

“Tiểu thư, tay phải nhẹ hơn, cúi thấp hơn một chút.”

Ngọc Nhi mím môi, cố gắng lặp lại lần nữa, nhưng chưa quen liền làm ngã nhẹ, khiến một chiếc bình hoa gần đó lắc lư, suýt đổ.

“Á… xin lỗi…” Cô vội lùi lại, vừa nói vừa đỏ mặt.

Trần Dực đứng gần, giọng lạnh:

“Lần sau không được lặp lại.”

Ngọc Nhi lặng im, cảm giác vừa bị khiển trách vừa thấy trái tim mình rung lên kỳ lạ.

Trong lúc luyện tập, Hứa Khang – nam phụ ôn nhu, con nhà quyền quý – xuất hiện. Anh nở nụ cười dịu dàng:

“Tiểu thư, để tôi giúp một tay nhé.”

Ngọc Nhi nhìn anh, lúng túng nhưng cũng thấy dễ chịu hơn. Tuy nhiên, Trần Dực đứng gần, ánh mắt thoáng nghi hoặc, khiến không khí trở nên căng thẳng nhẹ.

Ngọc Nhi chưa kịp hiểu chuyện gì, Trần Dực đã bước tới:

“Tiểu thư, việc này nên tự mình thực hiện.”

Hứa Khang cười nhẹ, nhún vai, không nói thêm. Ngọc Nhi cảm thấy vừa áp lực vừa khó xử, nhưng đồng thời lại nhận ra: đây là lần đầu tiên cô thật sự phải đối diện với sự khắc nghiệt và lạnh lùng của Trần Dực.

Buổi luyện tập kết thúc, Trần Dực bước ra ngoài sân, giọng trầm:

“Tiểu thư, giờ học đã xong. Đi theo hầu cận trở về phòng.”

Ngọc Nhi cúi đầu, lúng túng:

“Vâng… vâng, hạ lệnh sẽ tuân.”

Nhưng khi đi qua hồ cá, một cơn gió nhẹ thổi qua, chiếc y phục hồng nhạt của cô bay nhẹ, suýt làm cô mất thăng bằng. Trần Dực nhanh chóng đưa tay đỡ, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, giọng trầm nhưng dịu:

“Cẩn thận. Không muốn tiểu thư bị thương.”

Ngọc Nhi đỏ bừng mặt, tim đập thình thịch. Cô khẽ lẩm bẩm:

“Không ngờ… nam chính trong tiểu thuyết lại thật sự lạnh lùng mà… hấp dẫn như thế này…”

Khoảnh khắc ấy, ánh mắt họ chạm nhau, không lời nào nói ra, nhưng một sự kết nối lạ lùng đã hình thành. Ngọc Nhi nhận ra rằng, trong thế giới này, Trần Dực không chỉ là một nam chính lạnh lùng, mà còn là thử thách đầu tiên, là người mà cô phải học cách đối mặt – vừa để sống sót, vừa để tìm ra cảm giác chưa từng trải qua trong đời hiện đại.

Buổi chiều kết thúc, Ngọc Nhi ngồi bên cửa sổ, nhìn ra sân, ánh hoàng hôn rọi lên khuôn mặt xinh đẹp nhưng còn bỡ ngỡ. Cô thầm nghĩ:

“Cuộc sống ở đây sẽ không hề dễ dàng… nhưng mình sẽ học cách sống sót. Và… Trần Dực… chắc chắn sẽ là người mà mình phải đối mặt nhiều nhất.”

Một nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi cô, vừa hài hước vừa quyết tâm:

“Được rồi… Ngọc Nhi, bắt đầu hành trình mới của mình thôi!”

Và từ khoảnh khắc đó, câu chuyện giữa tiểu thư ngây ngô Lạc Ngọc Nhi và tướng quân lạnh lùng Trần Dực bắt đầu dần nảy nở, pha lẫn drama, ngọt ngào, và cả những khoảnh khắc dở khóc dở cười trong cung đình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×