vương phi ngây ngô

Chương 5: Kế Hoạch Và Âm Mưu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, Lạc Ngọc Nhi thức dậy trong căn phòng vẫn thơm mùi trầm hương quen thuộc, ánh bình minh nhẹ nhàng chiếu qua rèm cửa. Cô ngồi trên giường, nhắm mắt hít sâu, thầm nhủ:

“Ngày hôm qua thật sự mệt mỏi… Viên Phi, những phi tần khác… và cả Trần Dực nữa. Phải… phải học cách tự bảo vệ mình.”

Ngọc Nhi đứng dậy, nhìn bộ y phục hồng nhạt trên giường, vuốt nhẹ, rồi quyết định:

“Được rồi… Ngọc Nhi, hôm nay phải lập kế hoạch. Không được để bị lấn át, không được để ai coi thường mình. Đây là cung, nơi mọi lời nói, cử chỉ đều có thể trở thành dao găm.”

Cô nhanh chóng mặc y phục, chỉnh trang mái tóc, rồi ra sân tập luyện một mình, thử nhẩm lại các bước đi, cách cúi đầu, và cả nụ cười nhẹ nhàng nhưng uy nghiêm.

Khi cô vừa bước ra sân, người hầu báo tin:

“Tiểu thư, Trần tướng quân và các phi tần đã có mặt ở sảnh lớn, chờ tiểu thư.”

Ngọc Nhi hít sâu, cố gắng không run, bước theo người hầu vào sảnh. Ánh mắt cô liếc qua các phi tần, ai nấy đều trang điểm lộng lẫy, y phục kiêu kỳ, ánh mắt sắc bén. Viên Phi đứng ở góc, ánh mắt đố kỵ và giận dữ.

Trần Dực đứng giữa sảnh, ánh mắt sắc lạnh, giọng trầm:

“Tiểu thư, hôm nay là buổi tập lễ nghi với các phi tần. Hãy chú ý từng cử chỉ, từng bước đi.”

Ngọc Nhi cúi đầu, thầm nhủ:

“Phải bình tĩnh… không được để lộ vẻ bối rối.”

Trong lúc tập luyện, một phi tần cười khẩy:

“Tiểu thư mới đến, sao cứ lóng ngóng thế nhỉ?”

Ngọc Nhi thở dài, nhưng giữ bình tĩnh, đáp nhẹ:

“Xin lỗi, tôi sẽ cố gắng hơn.”

Hứa Khang đứng gần, mỉm cười:

“Tiểu thư, cứ tự nhiên. Ai cũng sẽ nhận ra sự chân thành của em.”

Ngọc Nhi cảm thấy ấm lòng, nhưng Trần Dực vẫn đứng theo dõi sát sao, ánh mắt sắc bén như muốn đọc hết suy nghĩ cô.

Một sự kiện bất ngờ xảy ra: Viên Phi định dùng mưu kế nhỏ để làm Ngọc Nhi trượt ngã khi bước qua cầu thang. Ngọc Nhi cảm giác chân mình trượt nhẹ, tim đập mạnh.

“Á…!” – cô thốt lên, suýt ngã.

Ngay lập tức, Trần Dực bước tới, tay đỡ cô kịp thời, giọng lạnh nhưng nghiêm túc:

“Tiểu thư, phải chú ý từng bước đi. Không được để sơ suất như vậy.”

Ngọc Nhi đỏ mặt, cúi đầu, thầm nhủ:

“Ôi trời… hôm nay mọi thứ dường như đều nhắm vào mình. Phải thật tỉnh táo.”

Sau buổi tập, Ngọc Nhi trở về phòng riêng, ngồi bên cửa sổ nhìn ra sân, suy nghĩ về những mưu mô và cạnh tranh trong cung. Cô thầm nhủ:

“Phải lập kế hoạch… phải chuẩn bị. Không thể để Viên Phi và các phi tần khác chi phối.”

Cô lấy giấy và bút, bắt đầu ghi lại:

Các phi tần trong cung, ưu nhược điểm, tính cách.

Thời gian, địa điểm thường xuất hiện, điểm mạnh và điểm yếu.

Cách ứng xử với Trần Dực và Hứa Khang sao cho vừa khéo léo vừa an toàn.

Ngọc Nhi cười khẽ, tự nhủ:

“Được rồi… mình sẽ trở thành tiểu thư vừa uy nghiêm vừa khéo léo. Không ai có thể xem thường.”

Buổi chiều, Trần Dực xuất hiện tại phòng Ngọc Nhi, giọng trầm:

“Tiểu thư, hôm nay cần chuẩn bị bài tập mới. Hãy tập trung và ghi nhớ từng chi tiết.”

Ngọc Nhi cúi đầu, giọng run run:

“Vâng… hạ lệnh sẽ tuân.”

Trong khi luyện tập, Trần Dực thường dừng lại, chỉnh từng bước đi, từng động tác, khiến Ngọc Nhi vừa căng thẳng vừa tò mò. Ánh mắt anh thỉnh thoảng dịu dàng, làm tim cô đập thình thịch.

Hứa Khang đứng bên, nhìn cô mỉm cười khích lệ:

“Tiểu thư, làm tốt lắm. Đừng sợ.”

Cô cảm thấy trong lòng ấm áp, nhưng cũng thấy áp lực vì Trần Dực vẫn dõi theo sát.

Ngày hôm đó còn xảy ra một tình huống khó xử: Viên Phi âm thầm sai người hầu mang đến một bình hoa đặt gần chỗ Ngọc Nhi, cố tình làm cô va vào. Ngọc Nhi cảnh giác, nhanh chóng né tránh, nhưng bóng dáng Viên Phi nhìn từ xa khiến cô cảm thấy bị theo dõi và áp lực.

Trần Dực đứng gần, nhìn Viên Phi, giọng lạnh:

“Cô ta đang gây chuyện à?”

Viên Phi giật mình, nhưng cố nở nụ cười:

“Chẳng có gì, tướng quân.”

Ngọc Nhi thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng biết rằng, âm mưu trong cung vẫn luôn rình rập.

Buổi tối, Ngọc Nhi ngồi bên cửa sổ, ánh hoàng hôn rọi lên khuôn mặt xinh đẹp nhưng căng thẳng. Cô thầm nhủ:

“Ngày hôm nay thật sự là bài học quý giá. Phải học cách đối phó với Viên Phi, các phi tần khác, và cả những tình huống bất ngờ.”

Một nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi cô, vừa hài hước vừa quyết tâm:

“Được rồi… Ngọc Nhi, hôm nay lập kế hoạch, ngày mai thực hiện. Phải chứng minh rằng mình không phải kẻ ngây ngô!”

Trong khi đó, Trần Dực đứng ngoài sân, ánh mắt dõi theo cô, lòng đầy suy tư. Anh nhận ra rằng, tiểu thư này không đơn giản như vẻ ngoài ngây ngô, mà tiềm ẩn sự kiên cường và khôn khéo. Điều này khiến anh vừa tò mò vừa muốn theo dõi cô kỹ hơn.

Hứa Khang nhẹ nhàng bước tới, nở nụ cười khích lệ:

“Tiểu thư, đừng lo lắng. Em sẽ làm tốt thôi.”

Ngọc Nhi mỉm cười, cảm thấy trong lòng ấm áp, nhưng đồng thời biết rằng, trong cung này, để tồn tại, phải học cách kết hợp sự khôn khéo, lòng kiên định và tinh thần dũng cảm.

Ngày hôm đó khép lại, nhưng những âm mưu, hiểu lầm, cạnh tranh và tình cảm ngọt ngào giữa Lạc Ngọc Nhi, Trần Dực và Hứa Khang mới chỉ bắt đầu. Ngọc Nhi nhận ra rằng, để sống sót và tìm thấy hạnh phúc trong cung, cô phải không ngừng học hỏi, vừa khéo léo vừa quyết đoán, và luôn giữ cho trái tim mình vững vàng trước những thử thách của hậu cung.

Một nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi cô, vừa hài hước vừa quyết tâm:

“Được rồi… hành trình của Ngọc Nhi chính thức bước vào giai đoạn cam go nhất. Nhưng mình sẽ không lùi bước!”

Từ khoảnh khắc đó, câu chuyện giữa tiểu thư ngây ngô Lạc Ngọc Nhi và tướng quân lạnh lùng Trần Dực, xen kẽ những âm mưu hậu cung và sự quan tâm của Hứa Khang, chính thức bước vào những thử thách gay cấn, ngọt ngào, và dở khóc dở cười.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×