Sáng sớm hôm đó, Lạc Ngọc Nhi thức dậy với tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng. Căn phòng vẫn thơm mùi trầm hương, ánh sáng bình minh len qua rèm cửa, chiếu lên bộ y phục màu hồng nhạt được xếp ngay ngắn trên giường. Cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ:
“Ngày hôm nay là ngày đầu tiên mình phải trực tiếp đối mặt với các phi tần khác trong cung. Phải… bình tĩnh… phải ra dáng tiểu thư!”
Nhưng trong lòng vẫn không khỏi rộn ràng, nghĩ đến Trần Dực – người đàn ông lạnh lùng nhưng vô cùng hấp dẫn hôm qua – và Hứa Khang – người ôn nhu quan tâm cô – cảm giác vừa sợ vừa tò mò lại dấy lên.
Ngọc Nhi mặc y phục, cột tóc thật gọn, lau mặt, chỉnh lại gương mặt để trông bừng sáng. Cô vừa đi xuống sân, vừa hít sâu để chuẩn bị tinh thần đối diện một ngày dài đầy thử thách.
Khi bước ra sân, cô nhìn thấy các phi tần trong cung đã tụ tập từ sớm. Ai nấy đều xinh đẹp, y phục lộng lẫy, bước đi uyển chuyển. Nhìn cảnh tượng ấy, tim Ngọc Nhi đập thình thịch, cô tự nhủ:
“Đúng là… cung đình cổ trang trong tiểu thuyết không hề sai chút nào. Nhìn họ mà thấy sợ… nhưng cũng thấy… đẹp quá…”
Người hầu dẫn cô tới một căn phòng lớn, nơi các phi tần đang tụ tập. Một cô gái mặc y phục đỏ tươi, ánh mắt sắc bén, bước tới trước mặt cô.
“Tiểu thư mới đến? Ngây ngô đến mức làm trò cười cho chúng ta mất thôi nhỉ?” – cô ta cười mỉa mai, ánh mắt khiêu khích.
Ngọc Nhi cúi đầu, giọng run run:
“V… vâng… xin chào… hân hạnh được diện kiến các quý phi…”
Cô vừa nói vừa cúi người, lúng túng vì không quen với không khí uy nghiêm và căng thẳng của cung đình. Một vài phi tần khẽ khúc khích cười, ánh mắt dò xét cô đầy nghi kị.
Bỗng, Trần Dực xuất hiện, dáng đi oai nghiêm, ánh mắt sắc bén quét qua từng phi tần. Khi nhìn thấy Ngọc Nhi, anh nhíu mày, giọng trầm lạnh nhưng vừa đủ nghe:
“Tiểu thư, hãy đứng thẳng, giữ thái độ nghiêm trang. Không được ngây ngô như vậy.”
Ngọc Nhi đỏ mặt, cúi gằm đầu, thầm nhủ:
“Cái anh này… vừa lạnh lùng vừa… khó chịu… nhưng sao lại hấp dẫn đến lạ lùng?”
Hứa Khang xuất hiện bên cạnh cô, ánh mắt dịu dàng:
“Đừng lo, tiểu thư, cứ tự nhiên thôi. Ai cũng sẽ phải công nhận sự chân thành của em.”
Ngọc Nhi vừa mỉm cười vừa thấy ấm lòng, nhưng ánh mắt Trần Dực vẫn dõi theo từng cử chỉ của cô. Khoảnh khắc ấy, cô nhận ra rằng, trong cung này, cô phải cân bằng giữa sự quan tâm của Hứa Khang và uy quyền, lạnh lùng của Trần Dực.
Buổi sáng trôi qua với nhiều thử thách. Các phi tần liên tục thi thố kỹ năng: viết thư pháp, cắm hoa, hát múa. Ngọc Nhi cố gắng bắt chước, nhưng nhiều lúc vẫn lúng túng. Một vài phi tần khẽ nhếch môi, cười khẩy, khiến cô đỏ mặt.
Viên Phi, cô gái kiêu kỳ, nở nụ cười mỉa mai:
“Tiểu thư mới đến, vụng về như vậy thì làm sao đứng vững trong cung?”
Ngọc Nhi cúi đầu, cố nén cảm xúc, giọng nhỏ:
“Vâng… sẽ cố gắng…”
Trần Dực đứng gần, giọng lạnh:
“Không cần phiền lòng. Tiểu thư chỉ cần làm đúng thôi.”
Ngọc Nhi cảm thấy vừa áp lực vừa ấm lòng. Ánh mắt anh dừng lại trên cô, dịu dàng nhưng vẫn đầy uy quyền.
Buổi trưa, Ngọc Nhi được dẫn vào phòng riêng nghỉ ngơi. Cô ngồi bên cửa sổ, nhìn ra sân, nơi Trần Dực giám sát các phi tần khác. Ánh mắt anh theo sát từng cử chỉ của cô, khiến tim Ngọc Nhi đập thình thịch.
Một tiếng cười khẽ vang lên. Ngọc Nhi quay lại, thấy Viên Phi đứng ngoài cửa, ánh mắt sắc bén:
“Tiểu thư, chỉ mới vài ngày đã được Trần tướng quân quan tâm như vậy sao? Không biết có phải vì gia tộc Lạc thị có bí mật gì hay không nhỉ?”
Ngọc Nhi vừa nghe, vừa muốn cười khẩy lại, nhưng biết phản ứng quá lộ liễu sẽ gặp rắc rối. Cô cúi đầu, giữ thái độ hòa nhã.
Hứa Khang xuất hiện, nhẹ nhàng nói:
“Tiểu thư, đừng để những lời đàm tiếu làm ảnh hưởng tinh thần. Ai cũng sẽ nhìn ra sự chân thành của em.”
Ngọc Nhi mỉm cười, nhưng lòng vẫn rối bời. Cô nhận ra trong cung này, không chỉ có thử thách từ phép tắc, mà còn từ âm mưu và ganh ghét của các phi tần khác.
Buổi chiều, một sự kiện bất ngờ xảy ra: trong lúc Ngọc Nhi đi qua sân, vô tình dẫm phải chiếc váy dài của Viên Phi, khiến cô ta suýt ngã. Viên Phi giận dữ:
“Tiểu thư! Ngươi không biết giữ khoảng cách sao?”
Ngọc Nhi đỏ mặt, vội cúi đầu xin lỗi:
“Xin lỗi… vô ý…”
Trần Dực đứng gần, giọng lạnh nhưng uy quyền:
“Tiểu thư, không cần quá lo. Chỉ cần tránh lần sau.”
Ánh mắt anh dừng lại trên cô, dịu dàng nhưng nghiêm túc. Ngọc Nhi cảm thấy trái tim mình rung lên từng nhịp.
Nhưng Viên Phi không chịu bỏ qua, ánh mắt đố kỵ và giận dữ:
“Chắc chắn là cô ta đang chiếm được sự chú ý của tướng quân. Không được, phải tìm cách…”
Ngọc Nhi chưa hiểu gì, chỉ cảm thấy mệt mỏi, tim đập mạnh vì căng thẳng liên tục. Cô thầm nhủ:
“Được rồi… Ngọc Nhi, phải học cách tự bảo vệ mình trong cung, không được dựa dẫm ai…”
Buổi tối, Ngọc Nhi trở về phòng, thở dài ngồi bên cửa sổ. Cô nhìn ra sân, nơi Trần Dực vẫn giám sát phi tần, ánh nắng cuối ngày hắt lên khuôn mặt anh, tạo nên vẻ lạnh lùng nhưng quyền uy. Cô thầm nghĩ:
“Ngày hôm nay thật sự mệt mỏi… nhưng cũng là bài học quý giá. Phải đối mặt với Viên Phi, với những phi tần khác, và cả với Trần Dực nữa.”
Một nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi cô, vừa hài hước vừa quyết tâm:
“Được rồi… Ngọc Nhi, hành trình trong cung mới chỉ bắt đầu thôi!”
Cô biết rằng, từ khoảnh khắc này, những hiểu lầm, âm mưu, cạnh tranh, và tình cảm lãng mạn sẽ cùng tồn tại, tạo nên những ngày tháng vừa ngọt ngào vừa đầy thử thách trong cung đình. Và quan trọng hơn, cô sẽ phải học cách giữ bình tĩnh, khôn khéo và dũng cảm, để tồn tại và tìm thấy hạnh phúc của riêng mình.