vương phi sủng hậu

Chương 1: Vào cung lần đầu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lâm Yến đứng bên cổng cung, đôi mắt ngơ ngác nhìn những bức tường cao vút, màu ngọc bích phản chiếu ánh nắng. Mùi sơn mài thơm nhẹ hòa lẫn hương trầm phảng phất từ trong cung khiến tim nàng vừa hồi hộp vừa lo lắng. Đây là lần đầu tiên nàng bước chân vào nơi mà bao người mơ ước nhưng cũng đầy rẫy hiểm nguy — Cung cấm của hoàng triều Đại Lạc.

Nàng nhẹ nhàng chỉnh lại tà áo màu xanh lam nhạt, tay hơi run khi cầm chiếc quạt giấy nhỏ. Hình ảnh của nàng trong gương thủy tinh cung đình hiện lên, gương mặt thanh tú với đôi mắt sáng trong lấp lánh, môi hồng tựa cánh hoa đào. Dù mới mười sáu, nhưng nàng đã có vẻ đẹp dịu dàng, khí chất thanh nhã, vừa đủ khiến người nhìn phải ngẩn ngơ.

“Lâm Yến, cố gắng lên, đây là cơ hội thay đổi cả đời…” Nàng thầm nhủ, hít sâu một hơi, rồi bước chân vào cánh cổng khổng lồ, bước vào một thế giới hoàn toàn xa lạ.

Cung cấm hiện ra trước mắt, với những dãy hành lang dài, mái ngói đỏ rực, trần được chạm khắc tinh xảo hình rồng, phượng. Thái giám và phi tần hầu hạ tấp nập, bước chân của nàng khẽ vang trong sảnh đường rộng, khiến bao ánh mắt thoáng nhìn nhưng lại liếc qua vội vàng. Có lẽ họ chưa biết nàng là ai, nhưng trong cung, mọi ánh nhìn đều là dao hai lưỡi.

Một thái giám trung niên tiến đến, cúi đầu, giọng lễ phép:

“Tiểu thư Lâm Yến, xin mời vào cung để tiến hành thủ tục phân phái.”

Lâm Yến gật đầu, bước theo người này vào một căn phòng rộng lớn, nơi các phi tần mới nhập cung đang tụ tập. Mùi hương tinh dầu và hoa cỏ quyện vào nhau, khiến nàng cảm thấy ngột ngạt và lạ lẫm. Nhiều cô gái khác nhìn nàng với ánh mắt tò mò, có kẻ thì cười khẩy, như đang nhìn một con cờ chưa biết giá trị trong trò chơi cung đình.

Một cô gái cao lớn, sắc mặt lạnh lùng, tiến tới gần, nhếch môi:

“À, cô là Lâm Yến à? Mới vào cung đã tỏ ra hiền lành dịu dàng, liệu có đủ khôn khéo để sống sót trong nơi này không?”

Lâm Yến mỉm cười, không đáp, chỉ khẽ cúi đầu. Trong lòng, nàng hiểu đây chỉ là lời thử thách. Nếu đáp trả sai, nàng có thể bị gán mác kẻ ngây thơ, thậm chí sớm muộn cũng gặp rắc rối.

“Được rồi, các tiểu thư, hãy theo thái giám để tiến hành kiểm tra và xếp hạng.” Một giọng nữ oai nghiêm vang lên, khiến các phi tần mới lập tức im lặng.

Nàng theo người hướng dẫn vào phòng kiểm tra, nơi có một bàn dài, giấy mực và những vật dụng cổ xưa được sắp xếp ngăn nắp. Các phi tần lần lượt được yêu cầu giới thiệu bản thân, trình bày gia cảnh, năng khiếu. Khi đến lượt nàng, Lâm Yến cúi đầu lễ phép:

“Tiểu thư Lâm Yến, gia đình thuộc tộc Lâm, xin tuân lệnh hoàng triều.”

Giọng nói mềm mại nhưng dứt khoát, toát lên sự tự tin mà không hề kiêu ngạo. Một vị quan đứng đầu, lông mày nhíu lại, ánh mắt khẽ khàng nhìn nàng:

“Tiểu thư Lâm Yến, vốn xuất thân gia tộc nhỏ, nhưng dáng vẻ thanh nhã, lại thông minh, có thể được phân vào hạng phi tần cơ bản. Trong cung, hãy cẩn thận, mỗi hành động đều có thể quyết định sinh tử.”

Lâm Yến cúi đầu, hiểu rằng dù mới bước vào cung, nhưng thử thách đã bắt đầu. Mỗi nụ cười, mỗi lời nói đều cần cân nhắc kỹ lưỡng.

Sau khi kiểm tra xong, nàng được đưa đến một gian phòng nhỏ, nơi các phi tần mới sẽ sinh hoạt. Phòng được trang trí đơn giản nhưng tinh tế, rèm lụa hồng nhạt, bàn ghế gỗ quý. Nàng đặt túi xách xuống, ngắm nhìn căn phòng, lòng vừa hồi hộp vừa tràn đầy hi vọng.

Một tiếng bước chân vang lên, một giọng nữ khác cất lên:

“Cô là Lâm Yến à? Nghe nói mới mười sáu, nhưng đã vào cung. Tôi là Vương Phi Liễu, có lẽ sẽ còn gặp nhiều lần.”

Nàng mỉm cười, nhẹ nhàng cúi đầu:

“Vương phi Liễu, rất hân hạnh được gặp.”

Dường như mọi thứ đều tạm lắng dịu, nhưng Lâm Yến biết, cung cấm không bao giờ thật sự bình yên. Chỉ một sai lầm nhỏ, nàng có thể rơi vào vòng xoáy âm mưu không lường.

Chiều hôm ấy, khi nàng đứng bên cửa sổ nhìn ra sân cung, ánh hoàng hôn nhuộm vàng rực rỡ, tâm trí nàng vừa lo sợ vừa háo hức. Nơi này sẽ thử thách nàng, nhưng đồng thời cũng mở ra cơ hội. Nếu khéo léo, nàng có thể biến mình từ phi tần hạng thấp trở thành một nhân vật quyền lực trong cung.

Bỗng một tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên phía sau. Lâm Yến quay lại, ánh mắt vừa tò mò vừa cảnh giác. Một chàng trai trẻ, mặc y phục hoàng tử, đứng đó với dáng vẻ lạnh lùng nhưng ánh mắt dường như có chút quan tâm:

“Lâm Yến… không ngờ cô cũng vào cung.”

Trái tim nàng lặng đi một nhịp, hơi thở khẽ dừng lại. Đây chính là Hoàng tử Lạc Thần, người mà nàng chỉ nghe danh từ xa. Nét mặt đẹp như khắc, ánh mắt sắc lạnh, nhưng khi nhìn nàng, lại có vẻ dịu dàng, khiến nàng vừa lo sợ vừa ngượng ngùng.

“Hoàng tử…” Lâm Yến nhẹ giọng chào.

Hoàng tử bước đến gần, nhíu mày nhìn nàng:

“Cẩn thận… nơi này không phải nơi người yếu đuối có thể tồn tại lâu.”

Lâm Yến gật đầu, lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Ánh mắt hoàng tử vừa nghiêm nghị vừa thấu hiểu, khiến nàng cảm thấy vừa e sợ vừa tin cậy. Nơi cung cấm này, nàng sẽ phải học cách sống sót, học cách đấu trí, nhưng có một điều chắc chắn… có lẽ nàng sẽ không hề đơn độc.

Bầu trời dần tối, ánh đèn lồng bừng sáng trong cung, chiếu lên mái ngói đỏ rực rỡ. Lâm Yến đứng ở cửa sổ, nhìn ra xa, trái tim vừa hồi hộp vừa ngóng chờ. Một cuộc sống mới, một thế giới mới, và một chàng trai đặc biệt vừa bước vào đời nàng…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×