vương phi sủng hậu

Chương 2: Chạm mặt hoàng tử


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, cung điện phủ đầy sương mờ. Lâm Yến thức dậy từ rất sớm, đứng trước tấm gương tròn trong phòng, nhìn gương mặt chưa đầy mười sáu tuổi nhưng đã phảng phất nét thanh tú, ánh mắt trong veo nhưng có chút cảnh giác. Nàng cẩn thận mặc chiếc y phục màu hồng nhạt, nhẹ nhàng búi tóc cao, cài trâm ngọc đơn giản. Dù chỉ là phi tần hạng thấp, nhưng nàng vẫn muốn để lại ấn tượng đầu tiên vừa thanh nhã vừa không quá lộ liễu.

“Lâm Yến, hôm nay sẽ là ngày đầu tiên nàng chính thức gặp Hoàng tử. Cẩn thận từng lời nói, từng cử chỉ, đừng để sơ hở,” nàng tự nhủ, lòng vừa lo lắng vừa háo hức.

Khi nàng bước ra hành lang, sảnh cung đã bắt đầu nhộn nhịp. Thái giám bận rộn, các phi tần mới xếp hàng theo hướng dẫn. Trong số đó, một số cô gái tỏ ra tự tin, hồn nhiên cười nói, trong khi một vài người khác lúng túng, lo sợ. Ánh mắt Lâm Yến khẽ liếc qua, nhận thấy những gương mặt vừa quen vừa lạ — ai cũng là đồng nghiệp, nhưng cũng có thể là đối thủ trong trò chơi cung đình.

Một tiếng trống vang lên báo hiệu Hoàng tử Lạc Thần chuẩn bị thị sát phi tần mới. Các phi tần khẽ nghiêng người, cúi đầu theo phép tắc. Lâm Yến cũng nhanh chóng cúi thấp, tay đặt nhẹ trên ngực, hơi run nhưng cố giữ bình tĩnh.

Cánh cửa lớn mở ra, và một dáng người bước vào khiến mọi ánh mắt lập tức hướng về. Hoàng tử Lạc Thần.

Chàng trai trẻ tuổi nhưng khí chất đã vượt trội, vóc dáng cao lớn, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt sắc bén, khiến không ai dám nhìn thẳng quá lâu. Lạc Thần khoác trên mình y phục màu xanh lam đậm, thêu rồng vàng tinh xảo, mỗi bước đi đều toát lên quyền uy và lạnh lùng. Nụ cười hiếm hoi của chàng như tia sáng dịu giữa không khí nghiêm trang của cung cấm.

Lâm Yến hít một hơi thật sâu, ánh mắt vô tình chạm vào ánh mắt hoàng tử. Trong khoảnh khắc, trái tim nàng như lỡ nhịp, vừa run sợ vừa tò mò. Chàng không nói gì, chỉ quan sát các phi tần một cách điềm tĩnh nhưng ánh mắt lại đầy tinh ý, như thể đang soi thấu từng cử chỉ, nét mặt, từng chi tiết nhỏ nhất.

“Đứng lên, Lâm Yến.” Một giọng nói trầm ấm vang lên.

Lâm Yến lập tức bước ra, cúi đầu lễ phép. Chàng Hoàng tử tiến đến gần, ánh mắt khẽ nhíu, dừng lại trước nàng. Trong giây lát, Lâm Yến cảm nhận được sự khác lạ — không giống những phi tần khác, ánh mắt Hoàng tử vừa quan sát vừa có phần… dịu dàng.

“Nghe nói cô mới mười sáu tuổi, xuất thân từ gia tộc nhỏ, nhưng trông không hề yếu ớt,” Lạc Thần nói, giọng trầm nhưng rõ ràng, khiến mọi phi tần im lặng lắng nghe.

Lâm Yến khẽ cúi đầu:

“Tiểu thư Lâm Yến, xin tuân mệnh Hoàng tử.”

Chàng Hoàng tử nhíu mày, thoáng chút ngạc nhiên. “Cô có vẻ bình tĩnh hơn nhiều so với các phi tần khác. Trong cung, bình tĩnh là thứ quý giá nhất.”

Lâm Yến nhẹ nhàng gật đầu, cố nén cảm giác tim đập mạnh. Một phần trong nàng hân hoan, một phần lo sợ — đối diện trực tiếp với Hoàng tử, không chỉ là dịp may, mà còn là thử thách sinh tồn.

Sau lời nói của Hoàng tử, các phi tần khác bắt đầu được triệu kiến, và nàng nhanh chóng nhận ra sự đối lập rõ rệt giữa các cô gái. Có người tỏ vẻ kiêu ngạo, có người thì lo lắng run rẩy, có người cố gắng uốn nắn thái độ để lấy lòng Hoàng tử. Mọi ánh mắt dường như đều muốn chiếm lấy sự chú ý của chàng, nhưng Lâm Yến hiểu, cung cấm không phải chỗ để tranh nhau sự chú ý bằng vẻ đẹp hay lời nói hoa mỹ.

Tiếp đến, Hoàng tử đưa ra một thử thách nhỏ:

“Trong cung, mỗi hành động đều có thể khiến người ta hiểu lầm. Nếu bị đặt vào tình huống khó xử, cô sẽ xử lý ra sao?”

Một số phi tần loay hoay, nói những câu sáo rỗng, khiến Hoàng tử nhíu mày. Đến lượt Lâm Yến, nàng hơi cúi người, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chắc chắn:

“Nếu gặp hiểu lầm, tiểu thư sẽ giữ bình tĩnh, quan sát tình hình, và giải quyết bằng trí thông minh thay vì hành động vội vàng. Trong cung, mọi thứ đều phải khéo léo cân nhắc.”

Hoàng tử Lạc Thần nhíu mày, ánh mắt dừng lại một lúc lâu. Một tia sáng lạ lóe lên trong mắt chàng, vừa bất ngờ vừa thán phục. “Thông minh, khôn khéo… cô không chỉ dịu dàng, mà còn có thể tự bảo vệ mình. Điều này rất hiếm thấy trong cung.”

Lâm Yến khẽ cúi đầu, lòng cảm thấy ấm áp nhưng không dám hiện ra. Dường như, ngay từ lần gặp đầu tiên, nàng đã nhận ra: Hoàng tử Lạc Thần sẽ là người vừa nguy hiểm vừa bảo vệ nàng trong thế giới cung cấm này.

Sau buổi thử thách, các phi tần được yêu cầu về phòng riêng. Trên đường đi, Lâm Yến vẫn cảm giác ánh mắt Hoàng tử theo dõi từng bước đi của mình. Nàng vừa sợ hãi vừa tò mò — có lẽ chàng vừa đánh giá, vừa để lại ấn tượng ban đầu trong lòng nàng.

Chiều hôm đó, khi các phi tần tụ họp để tập luyện nghi lễ cung, Lâm Yến gặp lại cô gái cao lớn ngày hôm trước, Vương Phi Liễu. Cô ta khẽ cười lạnh, ánh mắt thoáng ngấm đòn cạnh khóe:

“Cô biết Hoàng tử để ý cô rồi chứ? Nhưng đừng vội mừng, nơi này không phải trò chơi. Một bước sai, sẽ hối hận cả đời.”

Lâm Yến mỉm cười, nhún vai, không đáp lại. Nàng biết rằng đây mới chỉ là khởi đầu của những cuộc đấu trí trong cung, nơi mà mỗi hành động đều phải cân nhắc cẩn thận.

Trời dần tối, ánh lồng đèn hồng nhạt chiếu khắp hành lang. Lâm Yến đứng ở cửa sổ phòng mình, nhìn ra sân cung, trái tim vừa hồi hộp vừa háo hức. Một ngày mới trong cung đã trôi qua, và nàng hiểu rằng mối quan hệ với Hoàng tử Lạc Thần vừa là cơ hội, vừa là thử thách. Chàng vừa lạnh lùng, vừa có ánh mắt dịu dàng, khiến nàng khó đoán.

Bỗng tiếng gõ cửa nhẹ vang lên. Lâm Yến quay lại, thấy một thái giám đứng đó, đưa cho nàng một chiếc hộp nhỏ:

“Tiểu thư, Hoàng tử có để lại vật này, xin nhận lấy.”

Lâm Yến mở hộp, bên trong là một chiếc trâm ngọc nhỏ, thanh mảnh, ánh lên màu xanh lam nhạt. Trên trâm khắc hai chữ “Lạc Thần” rất tinh xảo. Nàng đỏ mặt, trái tim đập nhanh. Đây là dấu hiệu đầu tiên cho thấy Hoàng tử đã chú ý nàng, không chỉ là thử thách hay quan sát.

Đêm ấy, Lâm Yến ngồi bên cửa sổ, ngắm trăng trên cung điện tĩnh lặng, lòng vừa vui vừa lo. Cung cấm là nơi nguy hiểm, nhưng cũng là nơi nàng bắt đầu nhận ra sự xuất hiện của một chàng trai đặc biệt, người có thể khiến nàng vừa sợ hãi, vừa tin cậy.

Nàng nhắm mắt, thầm nhủ:

“Dù khó khăn, dù hiểm nguy, nàng sẽ cố gắng. Đây là bước đầu, nhưng cũng là khởi đầu của một hành trình mà nàng chưa từng tưởng tượng… Một cuộc đời mới trong cung cấm, nơi có người sẽ sủng nàng, bảo vệ nàng, và có lẽ… người đó chính là Hoàng tử Lạc Thần.”

Ánh trăng chiếu lên trâm ngọc trong tay, lấp lánh như lời hứa chưa nói. Lâm Yến biết, mối quan hệ giữa nàng và Hoàng tử sẽ còn dài, vừa ngọt ngào vừa đầy thử thách, và đây chỉ mới là bước khởi đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×