Sáng sớm, cung điện đã vang lên tiếng bước chân dồn dập của thái giám và phi tần. Không khí hôm nay khác hẳn những ngày trước: dường như mọi người đều căng thẳng hơn, ánh mắt đổ dồn về một căn phòng lớn phía trung cung — nơi Hoàng tử Lạc Thần sẽ tổ chức trò chơi quyền lực đầu tiên, kiểm tra sự khôn ngoan và khả năng ứng biến của các phi tần mới.
Lâm Yến thức dậy sớm, nhẹ nhàng chỉnh lại y phục màu hồng nhạt, búi tóc cao gọn gàng, ánh mắt vừa tự tin vừa thận trọng. Nàng biết rằng đây không chỉ là bài kiểm tra bình thường, mà còn là bước khởi đầu để nhận ra ai là đồng minh, ai là đối thủ, và quan trọng hơn, cách Hoàng tử Lạc Thần đánh giá nàng.
Trên đường đi, nàng gặp Vương Phi Liễu, ánh mắt cô ta vẫn đầy thách thức.
“Lâm Yến, hôm nay sẽ khó khăn hơn hôm qua. Đừng mơ dễ dàng vượt qua trò chơi này,” Liễu lạnh lùng nói.
Lâm Yến khẽ mỉm cười, cúi đầu:
“Tiểu thư Liễu, tiểu thư yên tâm, tôi sẽ học cách ứng biến khôn khéo, không làm mất mặt bản thân hay Hoàng tử.”
Hai người đi song song, nhưng khoảng cách vẫn đủ để nàng cảm nhận được sự đối đầu ngấm ngầm, một thứ căng thẳng tinh tế chỉ có trong cung cấm.
Khi vào phòng, không khí trở nên nặng nề. Phòng rộng lớn được bài trí uy nghiêm, ánh sáng từ đèn lồng chiếu xuống tạo những khoảng sáng tối đan xen. Hoàng tử Lạc Thần đứng giữa phòng, y phục màu lam đậm thêu rồng vàng, khuôn mặt lạnh lùng nhưng ánh mắt đầy tinh ý.
“Các tiểu thư mới, hôm nay, ta sẽ tổ chức một trò chơi nhỏ. Đây không chỉ là kiểm tra tri thức, mà còn kiểm tra khả năng khéo léo, quan sát, và ứng biến. Ai làm tốt, sẽ được ta để mắt và trao cơ hội. Ai thất bại… sẽ phải chịu hậu quả,” chàng nói, giọng trầm nhưng sắc bén, khiến tất cả phi tần không dám thở mạnh.
Lâm Yến đứng nghiêm, nhịp tim đập nhanh nhưng vẫn giữ bình tĩnh. Ánh mắt chàng dừng lại trên nàng một giây dài, khiến nàng cảm nhận được sự sủng tình tinh tế — chàng đang quan sát, đánh giá, nhưng không gây áp lực mà chỉ là sự tín nhiệm âm thầm.
Trò chơi quyền lực bắt đầu: Hoàng tử đặt ra những tình huống giả định, yêu cầu phi tần phải đưa ra quyết định khéo léo để giữ thể diện cho bản thân và đồng thời không mất lòng các phi tần cao tầng.
Câu hỏi đầu tiên được đưa ra:
“Giả sử có một phi tần hạng cao cố tình gây khó dễ cho cô trước mặt Hoàng tử, cô sẽ làm gì?”
Một vài phi tần run rẩy, trả lời luống cuống, khiến Hoàng tử nhíu mày. Đến lượt Lâm Yến, nàng đứng thẳng, giọng trầm nhưng rõ ràng:
“Tiểu thư sẽ bình tĩnh, lắng nghe lời nói của đối phương, đồng thời đưa ra phản ứng khéo léo, vừa bảo vệ bản thân vừa giữ thể diện cho cả hai. Trong cung, ai bình tĩnh và khôn ngoan sẽ chiến thắng âm thầm.”
Hoàng tử Lạc Thần nhíu mày, ánh mắt thoáng ngạc nhiên, rồi gật nhẹ. Đây là dấu hiệu đầu tiên chàng công nhận khả năng ứng biến tinh tế của nàng, một phẩm chất quý giá trong cung cấm.
Câu hỏi thứ hai:
“Nếu một phi tần hạ bệ cô bằng cách vu khống trước Hoàng tử, cô sẽ xử lý thế nào?”
Nhiều phi tần đáp một cách nóng vội, dẫn đến mâu thuẫn hoặc mất điểm. Lâm Yến, như thể đã chuẩn bị sẵn trong lòng, nhẹ nhàng nói:
“Tiểu thư sẽ thu thập thông tin, quan sát chứng cứ, và khi cần thiết, trao đổi trực tiếp với Hoàng tử, giải thích rõ ràng tình hình, không để lời nói và hành động bị hiểu lầm.”
Hoàng tử Lạc Thần nhíu mày, mắt dừng lâu trên nàng. Chàng thầm nghĩ: “Bình tĩnh, thông minh, biết bảo vệ bản thân mà không làm tổn hại người khác… cô ấy khác biệt.”
Vương Phi Liễu đứng cạnh, ánh mắt bừng lên sự tức giận. Cô ta chưa từng gặp phi tần nào trả lời khôn ngoan và bình tĩnh như Lâm Yến. Ngọn lửa ghen tuông trong lòng Liễu bùng lên, nhưng chàng Hoàng tử vẫn không để lộ dấu hiệu gì, chỉ dõi theo từng chi tiết, khiến mọi phi tần đều phải dè chừng.
Tiếp theo, Hoàng tử đưa ra tình huống khó hơn:
“Giả sử có tin đồn lan truyền trong cung về một phi tần, nhưng cô biết đó là sai sự thật. Cô sẽ làm gì?”
Một số phi tần trả lời lúng túng, chỉ biết lo lắng cho bản thân. Lâm Yến khẽ nhíu mày, giọng trầm nhưng dứt khoát:
“Tiểu thư sẽ tìm hiểu nguồn gốc tin đồn, xác minh thông tin, và nếu cần, báo cáo trực tiếp với Hoàng tử để xử lý đúng cách, vừa bảo vệ danh dự bản thân, vừa giữ hòa khí trong cung.”
Hoàng tử Lạc Thần hơi nhếch môi, ánh mắt lóe lên vẻ hài lòng. Đây là lần đầu tiên, nàng không chỉ thể hiện khả năng sống sót trong cung, mà còn chứng tỏ trí tuệ và sự tinh tế trong đấu trí, điều mà các phi tần cao tầng đôi khi cũng khó đạt được.
Sau buổi trò chơi, Hoàng tử di chuyển đến gần Lâm Yến, giọng trầm nhưng ấm áp:
“Cô xử lý rất tốt. Trong cung, không ai có thể sống sót nếu thiếu sự khéo léo và trí tuệ. Cô đã chứng tỏ điều đó. Ta sẽ để mắt đến cô, và… sẽ bảo vệ cô khi cần.”
Lâm Yến đỏ mặt, trái tim đập nhanh. Đây là dấu hiệu sủng tình rõ ràng đầu tiên, không khoe khoang mà âm thầm, khiến nàng vừa an tâm vừa hạnh phúc. Nàng hiểu rằng, dù cung cấm đầy cạm bẫy, có Hoàng tử Lạc Thần bên cạnh, nàng sẽ tự tin bước tiếp.
Chiều hôm đó, khi các phi tần trở về phòng, Vương Phi Liễu tiến lại gần, giọng lạnh lùng:
“Cô quá may mắn hôm nay. Nhưng đừng mơ rằng may mắn sẽ theo cô suốt đời. Nếu muốn sống sót, cô phải khôn ngoan hơn nữa, và chuẩn bị cho những tình huống khó khăn tiếp theo.”
Lâm Yến mỉm cười, ánh mắt kiên định:
“Tiểu thư Liễu, tôi hiểu. Trong cung, trí tuệ và bình tĩnh mới là chìa khóa sống sót lâu dài. Tôi sẽ học cách ứng biến để không chỉ tồn tại mà còn giữ được danh dự.”
Vương Phi Liễu nhíu mày, ánh mắt đầy nghi hoặc, rồi bỏ đi. Nàng biết rằng Lâm Yến đã để lại ấn tượng sâu sắc, không chỉ trong mắt Hoàng tử, mà còn cả những phi tần đối thủ.
Đêm đó, Lâm Yến ngồi bên cửa sổ, ánh trăng chiếu lên trâm ngọc Hoàng tử tặng. Trái tim nàng vừa hân hoan, vừa căng thẳng. Cung cấm là nơi không bao giờ bình yên, nhưng hôm nay, nàng đã bước qua thử thách đầu tiên, và nhận ra rằng trí tuệ và bình tĩnh chính là vũ khí quý giá nhất.
Nàng thầm nhủ:
“Dù gian nan, dù âm mưu, tiểu thư Lâm Yến sẽ bước tiếp. Và nếu Hoàng tử Lạc Thần tin tưởng, nàng sẽ không thất bại.”
Ánh trăng chiếu lên trâm ngọc, long lanh như lời hứa chưa nói. Một ngày mới, một thử thách mới, và một mối quan hệ đầy sủng tình, cung đấu, vừa ngọt ngào vừa khôn ngoan… đang chờ Lâm Yến bước vào.