vương phi sủng hậu

Chương 4: Bí mật cung cấm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm xuống, cung điện Đại Lạc chìm trong tĩnh lặng. Ánh đèn lồng hồng nhạt treo dọc hành lang, chiếu những đường sáng mờ ảo lên tường ngói đỏ rực. Lâm Yến ngồi trong phòng, ánh mắt dõi theo chiếc trâm ngọc Hoàng tử Lạc Thần tặng, lòng vừa hân hoan vừa tràn đầy cảnh giác. Nàng biết rằng, bên ngoài sự sủng chiều và dịu dàng của Hoàng tử, cung cấm vẫn luôn là nơi nguy hiểm, nơi âm mưu luôn rình rập.

Hôm nay, sau buổi phân phái và cuộc đối đầu đầu tiên với Vương Phi Liễu, Lâm Yến đã học được một bài học quan trọng: không chỉ nhan sắc và trí thông minh, mà cả sự tinh tế và kiềm chế mới quyết định sự sống còn trong cung. Nàng thầm nhủ, từ giờ trở đi, mỗi bước đi, mỗi ánh mắt, mỗi lời nói đều phải cân nhắc kỹ lưỡng.

Đang chìm vào suy nghĩ, một tiếng gõ cửa nhẹ vang lên. Thái giám bước vào, cúi đầu:

“Tiểu thư, có người mời vào phòng bí mật, nơi lưu giữ hồ sơ về cung cấm và các âm mưu. Hoàng tử Lạc Thần muốn cô biết.”

Lâm Yến hơi ngạc nhiên, nhưng không chút do dự. Chẳng mấy khi Hoàng tử trực tiếp trao cho nàng một cơ hội như thế, nàng biết đây không phải chỉ là sự sủng chiều, mà còn là thử thách, một cơ hội để nàng chứng minh trí tuệ và lòng dũng cảm.

Phòng bí mật nằm ở tầng hầm, cửa gỗ dày, được chạm khắc hình rồng phượng tinh xảo. Thái giám mở cửa, ánh sáng lờ mờ từ những ngọn nến chiếu lên bức tường phủ đầy giấy tờ và hồ sơ. Lâm Yến bước vào, tim đập nhanh, cảm giác vừa hồi hộp vừa tò mò.

“Đây là nơi lưu giữ hồ sơ của tất cả phi tần, thái giám, và những âm mưu từng xảy ra trong cung từ nhiều triều đại trước,” thái giám giải thích, giọng khẽ run vì sự nghiêm trọng của nơi này. “Tiểu thư hãy tự do xem, nhưng đừng để lộ ra ngoài.”

Lâm Yến cúi đầu, nhẹ nhàng bước đến kệ sách. Những cuốn sách cũ, giấy tờ chồng chất, chứa đựng bao câu chuyện quyền lực, tham vọng và phản bội. Nàng mở một cuốn, miêu tả những phi tần từng bị loại bỏ chỉ vì một sơ suất nhỏ, hoặc một hành động bị hiểu nhầm, khiến nàng khẽ rùng mình. Cung cấm thực sự là nơi tàn nhẫn, nơi không ai có thể sống sót nếu thiếu trí tuệ và bình tĩnh.

Trong lúc xem xét, Lâm Yến phát hiện một hồ sơ đặc biệt, ghi lại âm mưu hạ bệ hoàng tử từ một phi tần cao tầng. Hồ sơ mô tả chi tiết các kế hoạch, thủ đoạn, và cả những kẻ đồng lõa trong cung. Nàng lướt qua, thấy tên Vương Phi Liễu xuất hiện trong nhiều mảnh vụ án cũ, ánh mắt lập tức trở nên sắc bén.

“Vương Phi Liễu… không chỉ ghen ghét tôi, mà còn từng tham gia âm mưu chống hoàng tử?” Lâm Yến thầm nghĩ. Nàng hiểu rằng không thể xem thường đối thủ này, không chỉ về nhan sắc và quyền lực mà còn về trí tuệ và mưu mô.

Đang chìm trong suy nghĩ, một tiếng động nhẹ vang lên. Nàng quay lại, thấy bóng một người đàn ông trẻ tuổi đứng đó, ánh mắt dịu dàng nhưng sắc bén, quen thuộc đến lạ kỳ. Là Hoàng tử Lạc Thần.

“Lâm Yến, cô đã nhận ra chưa? Cung cấm không đơn giản như vẻ ngoài. Nếu cô muốn sống sót, phải hiểu rõ từng âm mưu, từng bước đi của đối thủ,” Lạc Thần nói, giọng trầm nhưng thấm đẫm quan tâm.

Lâm Yến cúi đầu, giọng trầm nhưng dứt khoát:

“Tiểu thư Lâm Yến sẽ học cách quan sát, học cách xử lý mọi tình huống mà không để bị động.”

Hoàng tử gật nhẹ, ánh mắt dịu dàng. Chàng tiến đến, đặt một tay lên vai nàng, không quá mạnh nhưng đủ để nàng cảm nhận sự ấm áp:

“Đúng vậy. Trong cung, bình tĩnh và trí tuệ là thứ quý giá nhất. Cô càng hiểu sớm, càng có cơ hội sống sót lâu dài, và… có thể trở thành người quan trọng trong lòng ta.”

Lâm Yến đỏ mặt, tim đập nhanh. Đây là dấu hiệu sủng tình tinh tế, không phải lời nói khoe khoang, mà là sự quan tâm thực sự, một thông điệp rằng Hoàng tử đã tin tưởng nàng.

Sau buổi gặp bí mật, Lâm Yến về phòng, ánh mắt vẫn dõi theo trâm ngọc xanh lam nhạt. Cô biết rằng Vương Phi Liễu không phải là đối thủ duy nhất. Cung cấm là một mạng lưới âm mưu phức tạp, nơi mà chỉ một bước sai lầm có thể khiến nàng rơi vào nguy hiểm.

Ngày hôm sau, các phi tần hạng thấp được yêu cầu tham gia bài kiểm tra tri thức cung đình, kiểm tra về lễ nghi, văn hóa, và cả cách ứng xử trước Hoàng tử. Đây là cơ hội để Lâm Yến thể hiện sự khéo léo, đồng thời nhận ra đối thủ thật sự trong cung.

Khi bài kiểm tra bắt đầu, Vương Phi Liễu liếc nàng với ánh mắt đầy thách thức. Mỗi câu hỏi, nàng đều trả lời bình tĩnh, rõ ràng, không để lộ sự căng thẳng. Hoàng tử Lạc Thần quan sát từ phía xa, ánh mắt thoáng ngạc nhiên và hài lòng.

“Bình tĩnh và chính xác… đúng là không ai ngờ,” chàng thầm nghĩ, ánh mắt dõi theo từng động tác của nàng. Mỗi lần Lâm Yến trả lời đúng, ánh mắt Hoàng tử lại lóe lên tia sủng tình tinh tế.

Khi bài kiểm tra kết thúc, Lâm Yến trở về phòng, Vương Phi Liễu tiến lại gần, giọng lạnh:

“Cô may mắn hôm nay. Nhưng đừng quên, may mắn sẽ không kéo dài lâu. Nếu muốn sống sót, cô phải khôn ngoan hơn nữa.”

Lâm Yến mỉm cười, ánh mắt kiên định:

“Tiểu thư Liễu, tôi sẽ học cách sống sót, nhưng không dựa vào may mắn. Trong cung, trí tuệ và bình tĩnh mới là thứ giúp người tồn tại lâu dài.”

Vương Phi Liễu nhíu mày, ánh mắt đầy nghi hoặc, rời đi trong im lặng. Nàng hiểu rằng Lâm Yến không hề yếu đuối, và Hoàng tử Lạc Thần đã chú ý nàng, điều mà mọi phi tần trong cung đều khao khát nhưng không dễ đạt được.

Đêm đó, Lâm Yến ngồi bên cửa sổ, ánh trăng chiếu rọi trâm ngọc trên tay. Trái tim nàng vừa hân hoan, vừa cảnh giác. Cung cấm không bao giờ là nơi bình yên, nhưng có Hoàng tử Lạc Thần bên cạnh, nàng cảm thấy tự tin hơn để bước tiếp.

Nàng thầm nhủ:

“Dù gian nan, dù âm mưu, dù thử thách, tiểu thư Lâm Yến sẽ bước qua. Và nếu Hoàng tử Lạc Thần tin tưởng… nàng sẽ không thất bại.”

Ánh trăng rọi lên trâm ngọc, long lanh như lời hứa chưa nói. Cung cấm đêm nay tĩnh lặng, nhưng một cuộc chiến ngầm giữa các phi tần, âm mưu và sủng tình đang dần hình thành. Lâm Yến đã bước chân vào một thế giới đầy cạm bẫy, nơi trí tuệ và tình cảm sẽ quyết định mọi thứ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×