Ngày hôm sau, cung điện Đại Lạc chìm trong không khí nặng nề. Tin tức về buổi thi công khai hôm qua lan truyền khắp cung, khiến phi tần nào cũng cảnh giác. Những ánh mắt dò xét, những nụ cười giả tạo, và những lời thì thầm trong hành lang tạo nên một bầu không khí vừa căng thẳng, vừa nguy hiểm.
Lâm Yến đứng trước gương trong phòng, chỉnh lại y phục màu hồng nhạt, búi tóc cao gọn gàng, ánh mắt vừa quyết đoán vừa thận trọng. Nàng biết rằng hôm nay là ngày Vương Phi Liễu bắt đầu thực hiện âm mưu công khai, và nếu không cẩn trọng, nàng có thể rơi vào tình thế nguy hiểm ngay trước Hoàng tử Lạc Thần và toàn cung.
Trên đường đến thính đường, Lâm Yến bắt gặp Liễu đang đứng giữa hành lang, ánh mắt sắc lạnh như dao, nụ cười mang theo vẻ khiêu khích:
“Lâm Yến, hôm nay sẽ là ngày dài và khó khăn nhất. Cô đã chuẩn bị chưa?”
Lâm Yến cúi đầu nhẹ, giọng trầm nhưng chắc chắn:
“Tiểu thư Liễu, tôi luôn sẵn sàng. Trong cung, trí tuệ và bình tĩnh mới là chìa khóa sống sót.”
Liễu nhíu mày, ánh mắt đầy nghi hoặc, rồi bỏ đi, nhưng nụ cười vẫn lưu lại trong không khí như lời đe dọa. Nàng biết rằng âm mưu lần này sẽ tinh vi hơn, và có thể là lần đầu tiên nàng phải đối mặt trực tiếp với hiểm nguy công khai.
Khi bước vào thính đường, không khí trở nên căng thẳng. Hoàng tử Lạc Thần đứng giữa phòng, ánh mắt dõi theo từng phi tần. Chàng mặc y phục lam thêu rồng vàng, vẻ nghiêm nghị nhưng vẫn toát lên thần thái uy nghi.
“Các tiểu thư, hôm nay sẽ là thử thách tiếp theo. Ai khéo léo, ứng biến tốt, sẽ được để mắt và trao cơ hội; ai sơ suất… sẽ phải chịu hậu quả,” chàng nói, giọng trầm mà nghiêm khắc. Ánh mắt dừng lâu trên Lâm Yến, khiến nàng cảm nhận được sự sủng tinh tế, âm thầm nhưng ấm áp, khích lệ nàng vững tâm đối phó.
Tình huống đầu tiên được Hoàng tử đưa ra:
“Giả sử một phi tần cao tầng cố tình khiêu khích cô trước mặt Hoàng tử và toàn cung, cô sẽ xử lý thế nào?”
Vương Phi Liễu bước lên, ánh mắt sắc bén, giọng cười lạnh:
“Lâm Yến, hôm nay, cô sẽ thấy rằng không phải lúc nào may mắn cũng giúp cô vượt qua. Hãy chứng minh rằng cô xứng đáng tồn tại trong cung.”
Lâm Yến đứng thẳng, ánh mắt kiên định, nhịp tim bình tĩnh:
“Tiểu thư Liễu, tiểu thư yên tâm. Tôi sẽ chứng minh cách xử lý khéo léo và giữ hòa khí, mà không làm mất thể diện ai.”
Liễu bắt đầu buông lời khiêu khích, nhắm vào Lâm Yến bằng những câu nói mỉa mai trước toàn cung. Nhiều phi tần run sợ, nhưng Lâm Yến vẫn giữ bình tĩnh. Nàng khéo léo đáp lại bằng giọng điệu nhã nhặn, vừa bảo vệ bản thân, vừa khiến Liễu không thể công khai hạ bệ nàng.
Hoàng tử Lạc Thần đứng quan sát, ánh mắt dõi theo từng hành động. Mỗi câu trả lời của Lâm Yến khiến chàng cảm thấy ngạc nhiên và hài lòng, bởi nàng không chỉ thể hiện trí tuệ, mà còn biết cách ứng xử trước công chúng, trước mặt các phi tần cao tầng.
Tình huống thứ hai, Liễu tung ra tin đồn vu khống Lâm Yến đã nói xấu Hoàng tử, nhằm khiến nàng mất thể diện. Nhiều phi tần khác tỏ ra hoang mang, nhưng Lâm Yến bình tĩnh quan sát, thu thập chứng cứ, và khi cần, nhẹ nhàng trao đổi trực tiếp với Hoàng tử. Chàng nhíu mày, ánh mắt lóe lên vẻ hài lòng, rồi mỉm cười tinh tế, bảo vệ nàng một cách âm thầm nhưng rõ ràng trước toàn cung.
Vương Phi Liễu càng tức giận, không ngờ nàng lại khéo léo và bình tĩnh đến vậy. Ngọn lửa ghen tuông bùng lên trong lòng, nhưng chàng Hoàng tử vẫn đứng yên, dõi theo từng cử chỉ của hai người.
Tình huống thứ ba, Liễu cố tình khiêu khích bằng lời nói bóng gió nhắm vào Hoàng tử, khiến toàn cung chú ý. Lâm Yến không nóng giận, chỉ mỉm cười, cúi đầu nhẹ, trả lời khéo léo:
“Tiểu thư chỉ muốn giữ hòa khí trong cung. Nếu có hiểu lầm, tôi tin rằng Hoàng tử sẽ công bằng xử lý.”
Hoàng tử tiến tới gần nàng, giọng trầm nhưng ấm áp:
“Cô thật sự khéo léo. Bình tĩnh và trí tuệ là thứ quý giá nhất trong cung. Ta sẽ để mắt đến cô, và bảo vệ khi cần.”
Lâm Yến đỏ mặt, tim đập nhanh. Đây là dấu hiệu sủng tình tinh tế, khiến nàng vừa hạnh phúc vừa an tâm, biết rằng dù cung cấm đầy nguy hiểm, nàng vẫn có Hoàng tử bên cạnh.
Sau buổi thử thách công khai, Vương Phi Liễu tiến đến gần Lâm Yến, giọng lạnh lùng:
“Cô quá may mắn hôm nay. Nhưng đừng quên, may mắn sẽ không kéo dài. Nếu muốn sống sót, cô phải khôn ngoan hơn nữa, chuẩn bị cho những tình huống khó khăn tiếp theo.”
Lâm Yến mỉm cười, ánh mắt kiên định:
“Tiểu thư Liễu, tôi hiểu. Trong cung, trí tuệ và bình tĩnh mới là vũ khí sống sót. Tôi sẽ học cách ứng biến để không chỉ tồn tại mà còn giữ được danh dự.”
Liễu nhíu mày, ánh mắt đầy nghi hoặc, rồi bỏ đi. Nàng biết rằng Lâm Yến đã để lại ấn tượng sâu sắc, không chỉ trong mắt Hoàng tử mà còn cả những phi tần đối thủ, và điều này khiến Liễu không còn dễ dàng thao túng mọi việc như trước.
Đêm xuống, Lâm Yến ngồi bên cửa sổ, ánh trăng chiếu lên trâm ngọc Hoàng tử tặng. Trái tim nàng vừa hân hoan, vừa căng thẳng. Cung cấm không bao giờ bình yên, nhưng hôm nay, nàng đã bước qua thử thách, nhận ra sức mạnh của trí tuệ, bình tĩnh và khéo léo.
Nàng thầm nhủ:
“Dù gian nan, dù âm mưu, tiểu thư Lâm Yến sẽ bước tiếp. Và nếu Hoàng tử Lạc Thần tin tưởng, nàng sẽ không thất bại.”
Ánh trăng chiếu lên trâm ngọc, long lanh như lời hứa chưa nói. Một ngày mới, một thử thách mới, và một mối quan hệ đầy sủng tình, cung đấu, vừa ngọt ngào vừa khôn ngoan… đang chờ Lâm Yến bước vào.