Sáng sớm, cung điện Đại Lạc chìm trong bầu không khí căng thẳng. Tin tức về buổi thử thách công khai hôm qua vẫn còn lan truyền khắp cung, khiến các phi tần cao tầng không khỏi lo lắng. Trong hành lang, từng ánh mắt dò xét, từng nụ cười giả tạo và những lời thì thầm đầy ẩn ý tạo nên một bầu không khí vừa nguy hiểm, vừa kích thích trí tuệ.
Lâm Yến đứng trước gương trong phòng, chỉnh lại y phục màu hồng nhạt, búi tóc cao gọn gàng, ánh mắt kiên định nhưng bình tĩnh. Nàng biết rằng hôm nay sẽ là ngày Vương Phi Liễu bắt đầu thực hiện âm mưu nguy hiểm nhất, nhắm vào Hoàng tử Lạc Thần và chính nàng. Nỗi lo lắng trong cung không chỉ xuất phát từ đối thủ mà còn từ chính quyền lực phức tạp ẩn sâu phía sau ánh mắt Hoàng tử.
Trên đường đi, Lâm Yến gặp Vương Phi Liễu đứng ở hành lang, ánh mắt sắc lạnh như dao, nụ cười mang theo sự khiêu khích:
“Lâm Yến, hôm nay là ngày quyết định. Nếu cô sơ suất, mọi nỗ lực trước đây sẽ trở thành vô nghĩa. Hãy chuẩn bị tinh thần.”
Lâm Yến nhíu mày, ánh mắt kiên định:
“Tiểu thư Liễu, tôi hiểu. Trong cung, trí tuệ, bình tĩnh và khéo léo là thứ quý giá nhất. Tôi sẽ dùng tất cả để giữ vững danh dự và vị trí của mình.”
Liễu nhíu mày, ánh mắt đầy nghi hoặc, rồi bỏ đi, nhưng nụ cười của cô vẫn vang vọng trong không khí như lời đe dọa. Nàng biết rằng âm mưu lần này sẽ tinh vi hơn, không chỉ nhắm vào nàng mà còn nhắm thẳng tới Hoàng tử Lạc Thần.
Buổi sáng, tất cả phi tần được triệu kiến vào hội trường trung cung. Không gian rộng lớn, trần cao, đèn lồng đỏ rực chiếu ánh sáng lung linh xuống thảm đỏ trải dài. Hoàng tử Lạc Thần đứng giữa phòng, ánh mắt dõi theo từng phi tần. Chàng mặc y phục lam thêu rồng vàng, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng thần thái uy nghi, khiến mọi người đều cảm nhận được sức mạnh quyền lực và sự tinh tế trong quan sát của chàng.
“Các tiểu thư, hôm nay sẽ là thử thách thứ ba. Ai khéo léo, ứng biến tốt, sẽ được để mắt và trao cơ hội; ai sơ suất… sẽ phải chịu hậu quả,” Hoàng tử nói, giọng trầm mà nghiêm khắc. Ánh mắt dừng lâu trên Lâm Yến, khiến nàng cảm nhận được sự sủng tình tinh tế, âm thầm nhưng ấm áp, tiếp thêm sức mạnh cho nàng.
Âm mưu lần này do Liễu cẩn thận sắp đặt. Cô ta bí mật liên kết một vài phi tần cao tầng khác, tung ra tin đồn rằng Lâm Yến muốn lật đổ vị trí của Hoàng tử trong lòng các phi tần, đồng thời tung ra lời bóng gió rằng Hoàng tử có thiên vị nàng quá mức, gây ra sự bất bình trong cung.
Khi tin đồn lan truyền, các phi tần khác thì xôn xao, bàn tán nhỏ to. Nhiều người bắt đầu quay sang dò xét Lâm Yến, ánh mắt nghi kỵ và dè chừng. Lâm Yến thở nhẹ, bình tĩnh quan sát, nhận ra ngay dấu hiệu âm mưu được dàn dựng tinh vi, và nàng phải ứng biến khéo léo để bảo vệ bản thân và Hoàng tử.
Tình huống đầu tiên được Hoàng tử đưa ra:
“Giả sử có tin đồn lan truyền trong cung về một phi tần, nhưng cô biết đó là sai sự thật, cô sẽ xử lý thế nào?”
Vương Phi Liễu bước lên, ánh mắt sắc bén, giọng cười lạnh:
“Lâm Yến, hãy chứng minh rằng cô xứng đáng tồn tại trong cung, chứ không chỉ dựa vào may mắn và sự sủng chiều của Hoàng tử.”
Lâm Yến đứng thẳng, ánh mắt kiên định:
“Tiểu thư Liễu, tiểu thư yên tâm. Tôi sẽ chứng minh bằng cách khéo léo, bình tĩnh, và minh bạch để giữ danh dự bản thân, đồng thời bảo vệ sự tôn nghiêm cho Hoàng tử.”
Cuộc đối đầu bắt đầu. Liễu dùng lời nói bóng gió và thái độ khiêu khích trước toàn cung nhằm khiến Lâm Yến mất bình tĩnh. Nhiều phi tần khác run sợ, nhưng Lâm Yến giữ bình tĩnh, trả lời khéo léo và logic, phân tích từng chi tiết, đồng thời cung cấp chứng cứ tinh tế để phản bác.
Hoàng tử Lạc Thần đứng quan sát, ánh mắt dõi theo từng hành động. Mỗi câu trả lời của Lâm Yến khiến chàng ngạc nhiên và hài lòng: nàng không chỉ thể hiện trí tuệ, mà còn ứng xử khéo léo trong công chúng, trước mắt Hoàng tử và các phi tần cao tầng.
Khi Liễu tung ra lời vu khống trực tiếp rằng Lâm Yến muốn lật đổ Hoàng tử trong lòng phi tần, nhiều người bắt đầu xì xào. Lâm Yến không hề nóng giận, chỉ mỉm cười nhẹ, cúi đầu, rồi nhìn Hoàng tử:
“Tiểu thư sẽ chứng minh sự trong sạch của bản thân, đồng thời giữ sự tôn nghiêm cho Hoàng tử và hòa khí trong cung.”
Hoàng tử tiến tới, giọng trầm nhưng ấm áp:
“Cô thật sự khéo léo. Bình tĩnh và trí tuệ là thứ quý giá nhất trong cung. Ta sẽ để mắt đến cô, và bảo vệ khi cần.”
Ánh mắt Hoàng tử dừng lâu trên Lâm Yến, như nhấn mạnh sự tín nhiệm, khiến nàng vừa hạnh phúc, vừa an tâm.
Sau buổi thử thách, Vương Phi Liễu tiến đến, giọng lạnh lùng:
“Cô quá may mắn hôm nay. Nhưng đừng quên, may mắn sẽ không kéo dài. Nếu muốn tồn tại, cô phải khôn ngoan hơn nữa, và chuẩn bị cho những âm mưu còn nguy hiểm hơn.”
Lâm Yến mỉm cười, ánh mắt kiên định:
“Tiểu thư Liễu, tôi hiểu. Trong cung, trí tuệ, bình tĩnh và khéo léo là vũ khí sống sót. Tôi sẽ dùng tất cả để bảo vệ bản thân và vị trí của mình, đồng thời giữ sự tôn nghiêm cho Hoàng tử.”
Liễu nhíu mày, ánh mắt đầy nghi hoặc, rồi bỏ đi. Nàng biết rằng Lâm Yến đã để lại ấn tượng sâu sắc, không chỉ trong mắt Hoàng tử mà còn cả những phi tần đối thủ, và điều này khiến Liễu không thể thao túng mọi việc như trước.
Đêm xuống, Lâm Yến ngồi bên cửa sổ, ánh trăng chiếu lên trâm ngọc Hoàng tử tặng. Trái tim nàng vừa hân hoan, vừa căng thẳng. Cung cấm không bao giờ bình yên, nhưng hôm nay nàng đã bước qua thử thách, nhận ra sức mạnh của trí tuệ, bình tĩnh và khéo léo, đồng thời khẳng định sự tín nhiệm từ Hoàng tử Lạc Thần.
Nàng thầm nhủ:
“Dù gian nan, dù âm mưu, tiểu thư Lâm Yến sẽ bước tiếp. Và nếu Hoàng tử Lạc Thần tin tưởng, nàng sẽ không thất bại.”
Ánh trăng chiếu lên trâm ngọc, long lanh như lời hứa chưa nói. Một ngày mới, một thử thách mới, và một mối quan hệ đầy sủng tình, cung đấu, vừa ngọt ngào vừa khôn ngoan… đang chờ Lâm Yến bước vào.