vượt qua dungeon, gặp em

Chương 1: Trò chơi mới, thế giới mới


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Nguyễn Hạo – một chàng trai 24 tuổi, thông minh nhưng hơi vụng về trong chuyện tình cảm – vừa nhận được email beta test game cổ đại VR tên “Thế Giới Hoàng Triều”. Màn hình laptop nhấp nháy, dòng chữ màu vàng nổi bật: “Bạn có muốn tham gia trải nghiệm thế giới cổ đại chưa từng có?”

Hạo cười nhạt, lướt tay chọn “Chấp nhận”. “Chắc cũng chẳng khác gì những game MMO khác đâu. Chỉ là đồ họa đẹp hơn một chút, và… có VR.” Anh thầm nghĩ.

Khi Hạo đeo kính VR, cả phòng bỗng tối đen. Một luồng sáng xanh nhẹ lan ra, kéo anh vào một không gian khác…

“Á… đây là đâu?” Hạo thốt lên khi mở mắt. Trước mắt anh là một cánh cổng đá khổng lồ, hai bên treo đèn lồng đỏ rực. Tiếng chuông gió vang nhẹ, xen lẫn tiếng chim rừng. Không gian cổ kính, khác hẳn căn phòng hiện đại vừa nãy.

Anh đưa tay chạm vào mặt đất, ngạc nhiên khi… cảm giác ấm áp, thực sự, chứ không phải VR giả lập. “Không phải… game bình thường rồi…” Hạo nói, vừa hoảng vừa thích thú.

Trước mặt, một NPC nữ mặc trang phục cổ đại bước ra, ánh mắt sắc bén. Cô cúi chào:

“Chủ nhân, chào mừng đến Hoàng Triều.”

Hạo nhướn mày. “Chủ nhân? Tôi… tôi không phải NPC gì cả… tôi là người chơi!”

NPC cười nhạt, giọng điệu vẫn nghiêm túc: “Luật game quy định, tất cả người chơi phải tuân theo hệ thống nhiệm vụ. Vui lòng nhận nhiệm vụ đầu tiên.”

Hạo cảm thấy… bối rối. Một phần vì ngạc nhiên, một phần vì… “nhận nhiệm vụ”? Chưa kịp phản ứng, trên trời xuất hiện bảng thông báo:

[Nhiệm vụ đầu tiên: Hoàn thành huấn luyện cơ bản]

Phần thưởng: Kỹ năng cơ bản + trang bị vũ khí.

“Ồ… tôi nên làm gì bây giờ nhỉ?” Hạo nói thầm, vừa đi vừa quan sát xung quanh. Bầu trời trong xanh, những ngọn núi xa xa, cỏ cây rợp mát. Mọi thứ quá sống động.

Anh thử vung tay ra… bỗng xuất hiện một thanh kiếm gỗ. “Ồ, đồ chơi VR cũng làm đồ họa thật tới mức này sao?” Hạo vừa nói vừa cười, nhưng rồi chợt nhận ra… cánh tay anh đang cầm kiếm thực sự.

Chưa kịp định thần, một bóng người xuất hiện từ phía xa: nữ nhân vật mặc áo xanh, tóc dài buông lơi, bước đến gần với ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa tò mò.

“Người mới à?” cô hỏi, giọng điệu vừa nhàn nhạt vừa có vẻ châm biếm.

Hạo gật đầu: “Ừ… tôi là người chơi mới. Và… tôi có cảm giác mọi thứ ở đây… thật hơn tôi tưởng.”

Nữ nhân vật nhếch môi: “Học cách sinh tồn trong game này không phải chuyện đùa. Nếu không muốn bị NPC hay quái vật… ‘xử lý’, tốt nhất là nghe lời tôi.”

Hạo nhăn mặt, vừa bực vừa… hơi thú vị. “Ồ, tôi nghe rồi, nhưng nghe có vẻ hơi… áp lực.”

“Không áp lực sao biết khả năng của bản thân đến đâu?” nữ nhân vật đáp, ánh mắt nhìn thẳng vào anh.

Bất chợt, một con quái vật xuất hiện gần đó – một con sói bóng đen, lông rậm, răng nhọn lấp lánh. Hạo giật mình. Anh chưa bao giờ cầm kiếm thật, chưa bao giờ chiến đấu thực sự.

“Chuyện gì đây…” Anh định né, nhưng nữ nhân vật nhanh chóng lao tới, dùng kỹ năng cơ bản hạ con sói, vừa nhanh vừa chuẩn xác.

Hạo há hốc miệng: “Cô… cô làm thật sao?”

Cô chỉ liếc anh một cái: “Nếu muốn sống, học theo tôi.”

Vừa lúc đó, bảng thông báo hiện lên:

[MC Nam nhận kỹ năng cơ bản: 10/10]

Hạo nhìn xuống tay, kiếm gỗ trong tay bỗng chói sáng, biến thành thanh kiếm thật. “Ok… chắc tôi không thể bỏ cuộc rồi…”

Nhìn nữ nhân vật với ánh mắt vừa cảm phục vừa tò mò, Hạo tự nhủ: “Cô ấy… là đồng hành của tôi sao? Chà… hy vọng cô ấy không làm tôi bực mình quá nhiều.”

Cảnh vật xung quanh bắt đầu chuyển động, NPC phụ xuất hiện, tiếng cười nhẹ vang lên: “Người mới, theo tôi học nhé! Tôi sẽ hướng dẫn qua dungeon đầu tiên.”

Hạo nhìn họ, vừa hứng thú vừa hồi hộp. Anh thầm nghĩ: “Thế giới này… chắc chắn sẽ khác xa với những gì tôi tưởng tượng. Và… có lẽ, nó sẽ thay đổi tôi.”

Nguyễn Hạo bước qua cánh cổng chính, tim vẫn còn đập rộn ràng. Trước mắt anh là cảnh vật cổ đại tuyệt đẹp: cỏ cây xanh mướt, núi non xa xăm, và mùi hoa đào thoảng trong gió. Thanh kiếm trong tay anh bỗng trở nên nhẹ nhàng như tự hiểu nhiệm vụ sắp tới. Nữ chính bước đến gần, ánh mắt sắc lạnh nhưng thoáng mỉm cười. Cô nói nghiêm túc: “Trước tiên, bạn cần hiểu luật sống sót ở đây: không hoàn thành nhiệm vụ sẽ… thất bại.”

Hạo nhíu mày, vừa hoang mang vừa lo lắng: “Thất bại… là sao? Tôi chết hả?” Cô liếc nhìn anh, giọng điệu vẫn nghiêm túc: “Không chỉ là chết trong game, mà còn mất kỹ năng, vật phẩm… và phải rút kinh nghiệm lần sau.” Hạo gãi đầu, thầm nghĩ: Lần đầu chơi game mà căng thẳng quá… Anh cố gắng tập trung và nói: “Ok… theo cô chỉ dẫn vậy.”

Bỗng từ xa, NPC phụ xuất hiện, một cậu trai nhỏ tuổi, tinh nghịch, cất giọng vui vẻ: “Người mới, đi theo tôi, tôi sẽ chỉ lối qua dungeon đầu tiên! Nhưng đừng dẫm lên hoa, không thì sẽ mất điểm kỹ năng đấy!” Hạo bật cười, vừa đi vừa nhìn cảnh vật xung quanh, cảm giác mê hoặc trước sự sống động của thế giới này. Nhưng chưa kịp thư giãn, một nhóm quái vật nửa người nửa thú xuất hiện. Nữ chính rút kiếm, thần thái lạnh lùng: “Đứng yên, quan sát tôi. Làm theo tôi từng bước.” Hạo vụng về vung kiếm theo hướng dẫn, đủ để một con quái vật loạng choạng.

Dần dần, anh và nữ chính phối hợp ăn ý hơn. Cô nhảy lên hạ sát một con quái vật, Hạo chắn đường cho cô tránh né. Khi đối mặt con quái vật lớn nhất, Hạo lỡ tay đánh trượt, bị áp sát. Nữ chính lao tới, chắn một đòn, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa hơi lo lắng. Hạo đỏ mặt, tự nhủ: Mình… mình không chết nhờ cô ấy thôi… nhưng cô ấy trông thật đẹp khi chiến đấu… NPC phụ từ xa cười khúc khích: “Người mới, mặt đỏ rồi kìa! Thích nữ chính hả?” Hạo lập tức đỏ bừng mặt: “Im đi, cậu… cậu đừng phá không khí!”

Sau khi hạ hết quái vật, nữ chính thu kiếm lại, hơi mỉm cười: “Cậu cũng không tệ… nhưng vẫn cần luyện tập nhiều.” Hạo vừa cười vừa lúng túng: “Ừ… tôi sẽ cố… theo cô chỉ dẫn.” Cô nghiêng đầu, ánh mắt thoáng dịu dàng: “Cố lên, tôi sẽ quan sát cậu.” Hạo cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường, không biết đó là adrenaline hay cảm giác lạ từ cô.

Khi tiến sâu vào dungeon, một cánh cửa đá khổng lồ bất ngờ sập xuống phía sau. NPC phụ hoảng hốt: “Nguy hiểm! Chúng ta bị kẹt rồi!” Hạo nắm tay nữ chính, ánh mắt nhìn thẳng vào cô: “Đừng lo, tôi sẽ cùng cô vượt qua!” Cô hơi đỏ mặt nhưng không nói gì, chỉ nhấc kiếm lên. Hai người phối hợp, đánh tan bẫy đá và quái vật cuối cùng.

Sau khi vượt qua thử thách, bảng thông báo hiện lên:

[Nhiệm vụ hoàn thành: Huấn luyện cơ bản]

Phần thưởng: +5 kỹ năng chiến đấu, +1 kỹ năng hợp tác, +1 vật phẩm bí ẩn

Hạo thở dài, vừa mệt vừa phấn khích, nhìn nữ chính: “Thế giới này… khác hẳn tôi tưởng. Nhưng… cùng cô chiến đấu thật thú vị.” Cô liếc nhìn anh, ánh mắt dịu hơn chút: “Đừng nghĩ lần này sẽ dễ dàng. Những gì phía trước… còn khó hơn.” Hạo cười mỉm, tim vẫn còn đập nhanh: Khó hơn thì sao chứ… miễn là có cô ấy bên cạnh…

Hết chương 1.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×