vượt qua dungeon, gặp em

Chương 2: Nhiệm vụ lớn đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Nguyễn Hạo vẫn còn lâng lâng sau chiến thắng đầu tiên, nhưng anh nhanh chóng nhận ra rằng thế giới Hoàng Triều không hề dễ dàng. Bảng nhiệm vụ mới nhấp nháy trước mắt:

[Nhiệm vụ chính: Giải cứu Trấn Thành Vệ – bảo vệ dân làng khỏi bọn cướp quái vật]

Phần thưởng: +10 kỹ năng chiến đấu, +5 kỹ năng hợp tác, vật phẩm bí ẩn cấp cao

Hạo nhìn nữ chính, ánh mắt pha chút nghi ngờ lẫn hứng thú: “Lần này… khó hơn rồi phải không?”

Cô chỉ nhếch môi, ánh mắt sắc bén: “Nếu không khó, cậu sẽ không tiến bộ. Chuẩn bị đi, tôi sẽ dẫn đường.”

Cả hai bắt đầu bước vào rừng sâu, nơi cỏ cây rậm rạp và những con đường mòn quanh co đầy nguy hiểm. Mỗi bước đi đều nghe tiếng lá xào xạc, như báo hiệu một điều gì đó không lành. NPC phụ nhảy ra trước mặt, đôi mắt long lanh đầy tinh nghịch: “Người mới, rừng này không phải nơi để tản bộ. Thử thách đầu tiên đang chờ!”

Hạo vừa cười vừa thở dài: Thử thách hay đi dạo? Không biết sao mà cưới được… Anh nhanh chóng nhận ra rằng cậu ta đã dẫn họ tới một khu vực đông quái vật hơn bất kỳ dungeon nào trước đây. Những con quái nửa người nửa thú với răng nanh sáng loáng nhảy ra từ bụi rậm, rình rập như đang chờ mồi.

Nữ chính vung kiếm, ánh sáng lóe lên như đường cong trên trời đêm. Cô di chuyển mượt mà, nhịp nhàng, nhấc chân né tránh đòn tấn công, đồng thời chỉ dẫn Hạo: “Cậu đứng đây, né bên trái, sau đó vung kiếm theo nhịp tôi.”

Hạo gật đầu, cố gắng theo nhịp, nhưng anh vẫn vụng về, nhiều lần đụng phải quái vật khiến nó húc anh lùi vài bước. Nữ chính lập tức lao tới, chặn một đòn chí mạng, rồi nhìn anh với ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa… khó hiểu.

Hạo đỏ bừng mặt: Cô ấy… thật sự quá giỏi… mà sao ánh mắt lại khiến mình thấy tim đập nhanh thế này…

NPC phụ từ xa cười khúc khích: “Người mới, mặt đỏ rồi kìa! Có phải cậu đang…?” Hạo lập tức đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa bực: “Im đi! Cậu phá hỏng bầu không khí rồi!”

Tiếng la hét và âm thanh kiếm chạm vào quái vật vang lên khắp khu rừng. Hạo dần quen nhịp, phối hợp với nữ chính trơn tru hơn, từng bước đánh bại những con quái vật phía trước. Khi họ tiến vào một khu rừng sâu hơn, trước mắt xuất hiện một con quái vật khổng lồ với bốn cánh tay, thân hình nửa người nửa thú, răng nanh lóe sáng trong ánh mặt trời xuyên qua tán cây.

Hạo thốt lên: “Cái… cái gì thế này!?” Nữ chính không thốt lời, chỉ vung kiếm, di chuyển nhanh như bóng, đánh tan các đòn tấn công đầu tiên. Hạo cố gắng bắt kịp, thanh kiếm bám sát theo nhịp di chuyển của cô. Lần này anh đã không vụng về nữa, từng đường kiếm đã chính xác hơn, phối hợp ăn ý với cô.

Trong trận chiến căng thẳng, Hạo bất ngờ trượt chân, bị quái vật tóm gần như kịp thời. Nữ chính lao tới, chắn đòn, ánh mắt lộ vẻ lo lắng, nhưng vẫn lạnh lùng: “Cậu đừng mất tập trung!”

Hạo lúng túng, vừa cảm thấy phấn khích vừa… ngượng ngùng: Cô ấy quan tâm mình sao? Không, chắc là do tình huống thôi…

Sau một hồi chiến đấu, quái vật cuối cùng gục xuống, đất rung lên như nhắc nhở họ về sức mạnh của kẻ thù. Hạo thở dốc, nhìn cô: “Cô… cô đúng là quá giỏi. Nếu không có cô, chắc mình… chết chắc rồi.”

Cô quay lại, ánh mắt dịu hơn chút: “Cậu cũng không tệ. Nếu tiếp tục luyện tập, sẽ tiến bộ nhanh thôi.” Hạo đỏ mặt, trong lòng rộn ràng. Anh nhận ra rằng mỗi lần cùng cô chiến đấu, tim mình lại đập nhanh, hơi thở gấp gáp… một cảm giác vừa hồi hộp vừa thú vị.

Tiếp tục đi sâu, họ phát hiện một bản làng đang bị bao vây bởi một nhóm quái vật nhỏ hơn. Dân làng la hét, cố gắng chống lại. Hạo nắm tay nữ chính, ánh mắt nhìn thẳng vào cô: “Đừng lo, chúng ta sẽ bảo vệ họ.” Cô chỉ nhướng mày, nở nụ cười nhỏ: “Hãy để tôi dẫn đường, và cậu đừng chạy trước tôi.”

Trong khi họ phối hợp giải cứu dân làng, Hạo liên tục bị NPC phụ trêu chọc: “Người mới, nhìn hai người phối hợp mà như… một cặp đôi ấy!” Hạo đỏ bừng mặt, quay đi xấu hổ, còn nữ chính chỉ nhún vai, ánh mắt lóe lên sự tinh nghịch khó tả.

Sau khi giải cứu dân làng, bảng nhiệm vụ hiện lên:

[Nhiệm vụ hoàn thành: Giải cứu Trấn Thành Vệ]

Phần thưởng: +10 kỹ năng chiến đấu, +5 kỹ năng hợp tác, vật phẩm bí ẩn cấp cao

Hạo thở dài, vừa mệt vừa hạnh phúc. Nhìn nữ chính, anh tự nhủ: Mình sẽ phải cố gắng hơn nữa… nếu muốn tiếp tục bên cạnh cô ấy.

Cô quay lại, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn sắc bén: “Đây chỉ là thử thách đầu tiên. Những gì phía trước còn khó hơn nhiều.” Hạo mỉm cười, tim đập nhanh: Khó hơn sao cũng được… miễn là có cô ấy cùng mình.

Nguyễn Hạo và nữ chính vừa rời khỏi Trấn Thành Vệ, mồ hôi vẫn còn ướt lưng, ánh mắt dõi theo con đường phía trước. Không gian rừng già càng sâu, ánh sáng mặt trời càng yếu, mọi thứ trở nên âm u và bí ẩn. NPC phụ nhảy lên một tảng đá, cười tinh nghịch: “Người mới, chuẩn bị đi, những gì phía trước… sẽ khiến cậu hét to đấy!”

Hạo thở dài, trong lòng vừa phấn khích vừa lo lắng: Đây là lần đầu tiên mình cảm thấy hồi hộp vì một game đến vậy… và còn vì cô ấy nữa. Anh nắm chặt kiếm, cố gắng giữ bình tĩnh.

Ngay khi họ bước vào khu vực rừng sâu, từ bóng tối, những sinh vật nửa người nửa thú xuất hiện, đông đảo hơn lần trước, hung dữ hơn và có trí thông minh đáng sợ. Chúng không lao tới ngay mà xung quanh quây thành vòng, như thử thách kỹ năng và phối hợp của Hạo và nữ chính.

Cô liếc Hạo, ánh mắt sắc bén: “Lần này không còn đơn giản nữa. Cậu phải tập trung tối đa.”

Hạo gật đầu, thanh kiếm trong tay bỗng như nóng lên, cảm giác mạnh mẽ hơn. Anh bắt đầu quan sát nhịp di chuyển của nữ chính, học theo từng bước, từng cú đánh. Lần này, nhịp điệu của họ ăn khớp một cách tự nhiên, như đã tập luyện từ lâu.

Nhưng giữa trận chiến căng thẳng, một con quái vật khổng lồ xuất hiện, thân hình cao hơn ba mét, móng vuốt sắc nhọn và ánh mắt đỏ rực như lửa. Nó nhảy bổ về phía họ, khiến Hạo phải lùi lại một bước.

“Cẩn thận!” cô la lên, lao tới, kiếm vung như vẽ một đường cong sáng chói, chặn đòn của quái vật. Hạo cảm thấy tim mình đập nhanh, nhịp điệu dường như hòa chung với cô. Anh biết, nếu không phối hợp ăn ý, cả hai sẽ gặp nguy hiểm.

Trong lúc di chuyển né tránh, Hạo vô tình va vào cô, cơ thể áp sát nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Ánh mắt họ chạm nhau, tim Hạo đập thình thịch, không biết là vì adrenaline hay cảm giác lạ khi gần cô. Nữ chính hơi đỏ mặt, nhưng nhanh chóng tập trung trở lại, cúi xuống hạ đòn quyết định vào quái vật.

Sau khi con quái vật gục xuống, không gian im lặng một cách kỳ lạ. Hạo nhìn cô, bỗng nhận ra trái tim mình đập nhanh hơn bao giờ hết. “Cô… cô thực sự quá giỏi… mà… ánh mắt ấy…” Anh không biết nói gì thêm, chỉ biết mình bị rung động.

Cô nhún vai, hơi mỉm cười: “Cậu cũng không tệ. Nếu tiếp tục luyện tập, sẽ tiến bộ nhanh thôi.”

Họ tiếp tục đi sâu vào rừng, nơi ánh sáng gần như tắt hẳn, chỉ còn ánh sáng từ các vật phẩm phát quang. Trước mắt là một hang động khổng lồ, trong đó tiếng gầm gừ vọng ra, như một lời cảnh báo. NPC phụ nhảy lên, mắt long lanh: “Người mới, đây là thử thách lớn nhất! Ai sống sót, ai… sẽ học được bí mật.”

Hạo hít một hơi sâu, tay nắm chặt kiếm, bước vào hang cùng nữ chính. Bên trong là một bãi chiến trường với những quái vật khổng lồ, la hét, và những bẫy đá rơi từ trần hang. Mỗi bước đi đều phải cẩn trọng, nhịp thở vừa gấp vừa hồi hộp.

Trong trận chiến hỗn loạn, Hạo và nữ chính liên tục bảo vệ lẫn nhau. Có lúc Hạo sắp ngã, cô lao tới kéo anh ra kịp thời. Ánh mắt họ chạm nhau, và lần này không còn sự lạnh lùng hay nghiêm nghị nữa, chỉ còn sự quan tâm, đôi khi là nụ cười nhỏ thoáng qua.

NPC phụ tiếp tục trêu chọc: “Nhìn hai người phối hợp mà như… một cặp đôi thực thụ ấy!” Hạo đỏ bừng mặt, cúi đầu né tránh, còn nữ chính chỉ lặng lẽ nhún vai, ánh mắt thoáng tinh nghịch.

Khi trận chiến đạt đến cao trào, quái vật cuối cùng xuất hiện: một con rồng nhỏ nửa người nửa thú, lửa phun ra quanh hang. Hạo và nữ chính phối hợp, vừa né vừa tấn công. Hào quang của kiếm chạm nhau, tạo thành một ánh sáng rực rỡ, dường như thắp lên cả hy vọng và niềm tin trong trái tim họ.

Trong khoảnh khắc nguy hiểm, Hạo nhận ra một điều: dù đây chỉ là thế giới game, nhưng cảm xúc của mình dành cho cô thật đến mức không thể phủ nhận. Anh nắm chặt tay cô khi né một đòn lửa, ánh mắt hai người chạm nhau, tim đập chung một nhịp.

Cuối cùng, con rồng gục xuống, không gian hang động im lặng. Bảng nhiệm vụ hiện lên:

[Nhiệm vụ hoàn thành: Thử thách rừng sâu]

Phần thưởng: +15 kỹ năng chiến đấu, +10 kỹ năng hợp tác, vật phẩm bí ẩn cấp cao

Hạo thở dài, mệt nhưng hạnh phúc. Anh nhìn cô, trong lòng tràn ngập cảm giác ấm áp: Mình sẽ bảo vệ cô ấy, dù là thế giới này hay ngoài đời thật…

Cô quay lại, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn sắc bén: “Đây chỉ là thử thách đầu tiên. Những gì phía trước còn khó hơn nhiều.” Hạo mỉm cười, tim vẫn đập nhanh: Khó hơn sao cũng được… miễn là có cô ấy bên cạnh…

Hết chương 2.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×