Trong phòng họp bằng kính ở tầng cao nhất của toà nhà The B, không khí lạnh lẽo đến mức có thể đóng băng. Mười hai vị giám đốc cấp cao đang ngồi im phăng phắc, không ai dám thở mạnh. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về người phụ nữ đang ngồi ở đầu bàn.
Vũ Tuyết Băng, chủ tịch kiêm tổng giám đốc của đế chế thời trang The B.
Cô mặc một bộ vest trắng được cắt may hoàn hảo, không một nếp nhăn. Mái tóc đen dài được búi cao một cách gọn gàng, để lộ vầng trán cao thông minh và chiếc cổ thiên nga kiêu hãnh. Khuôn mặt cô đẹp một cách sắc sảo, lạnh lùng, đôi mắt phượng hẹp dài ẩn sau cặp kính không gọng toát ra một thứ quyền uy tuyệt đối. Cô không cần phải gào thét hay đập bàn. Chỉ cần một cái nhíu mày của cô cũng đủ khiến những kẻ đối diện phải run rẩy.
"Bộ sưu tập lần này," cô lên tiếng, giọng nói trong trẻo nhưng không một chút hơi ấm, "doanh thu thấp hơn 15% so với kỳ vọng. Trưởng phòng marketing, cho tôi một lý do."
Vị giám đốc marketing, một người đàn ông trung niên dày dạn kinh nghiệm, trán lấm tấm mồ hôi. "Thưa chủ tịch, do tình hình kinh tế chung và sự cạnh tranh từ các thương hiệu mới nổi..."
"Đừng đổ lỗi cho thị trường," Tuyết Băng cắt ngang. "Thị trường không có lỗi. Lỗi là do sự tầm thường. Mẫu thiết kế không đột phá, chiến dịch quảng bá thì đi theo lối mòn. Tôi cần sự độc nhất, chứ không phải sự an toàn."
Cô nhìn một lượt khắp phòng. "Tôi cho các vị một tuần. Nếu tôi không thấy một chiến dịch mới đủ sức gây chấn động, thì tất cả các vị có thể viết đơn xin nghỉ việc."
Không một ai dám phản đối. Buổi họp kết thúc trong sự im lặng nặng nề.
Đó chính là Vũ Tuyết Băng. Một "Bà đầm thép" đúng nghĩa, một nữ vương thống trị đế chế của mình bằng sự thông minh, tàn nhẫn và một tiêu chuẩn hoàn hảo đến mức cực đoan.
Sự thống trị đó không chỉ dừng lại ở thương trường.
Tối hôm đó, trong căn penthouse áp mái được thiết kế theo phong cách tối giản với hai màu đen trắng chủ đạo, Tuyết Băng đứng khoanh tay, nhìn người đàn ông trẻ tuổi đang quỳ dưới chân mình. Cậu ta là một người mẫu nổi tiếng, thân hình hoàn hảo, nhưng trong mắt cô lúc này, cậu ta chỉ là một món đồ chơi nhàm chán.
"Cậu có thể đi được rồi," cô nói, giọng lạnh nhạt. "Tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của cậu vào sáng mai."
"Nhưng... thưa chủ nhân... em đã làm gì sai sao ạ?" cậu người mẫu lắp bắp, vẻ mặt đầy hoang mang.
"Cậu không sai. Cậu chỉ quá dễ đoán," Tuyết Băng đáp, không buồn nhìn cậu ta. "Sự phục tùng của cậu quá đơn giản. Nó không mang lại cho tôi sự hứng thú nữa. Đi đi."
Sự phục tùng tuyệt đối, đối với cô, cũng là một sự nhàm chán. Cô là một Domme, một chủ nhân nữ, nhưng thứ cô tìm kiếm trong những cuộc chơi BDSM không chỉ là sự phục tùng về thể xác. Cô tìm kiếm một cuộc đi săn, một sự chinh phục, một cuộc đấu trí mà ở đó cô luôn là người chiến thắng sau cùng.
Sau khi món đồ chơi cũ rời đi, cô rót cho mình một ly rượu vang đỏ, lẳng lặng đứng bên cửa sổ nhìn xuống thành phố về đêm. Cô cảm thấy trống rỗng.
Bất chợt, ánh mắt cô dừng lại trên trang bìa của một tạp chí nghệ thuật danh tiếng. Trên đó là một bức ảnh đen trắng đầy ám ảnh, chụp một vũ công ballet đang gục ngã trên sân khấu, nhưng trong đôi mắt lại ánh lên một sự kiêu hãnh không gì lay chuyển được. Bức ảnh đẹp một cách bi tráng và đầy quyền lực. Tên tác giả: Dã Tuyên.
Tuyết Băng nhếch mép cười. Dã Tuyên. Gã nhiếp ảnh gia nghệ thuật được mệnh danh là "kẻ điên rồ", nổi tiếng với tài năng và cả sự bất cần, kiêu ngạo. Hắn ta chưa bao giờ nhận lời chụp ảnh thương mại, dù được trả giá cao đến đâu.
Một con ngựa hoang bất kham.
Một con mồi hoàn hảo.
"Dã Tuyên," cô thì thầm với chính mình, đôi mắt loé lên một tia hứng thú săn mồi. "Để xem, sự kiêu ngạo của anh, có chịu quỳ gối dưới chân tôi không."
Một trò chơi mới sắp bắt đầu. Và nữ vương băng giá, đã tìm thấy con mồi tiếp theo của mình.