xiềng xích tình yêu

Chương 2: Con Mồi Bất Cần


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiến dịch "săn lùng" Dã Tuyên của Tuyết Băng bắt đầu ngay vào ngày hôm sau. Cô ra lệnh cho trợ lý của mình, bằng mọi giá, phải có được một cuộc hẹn với gã nhiếp ảnh gia đó.

Nhưng mọi chuyện không hề dễ dàng.

Trợ lý của cô gọi đến studio của Dã Tuyên, nhưng chỉ nhận được câu trả lời từ một cô gái trẻ với giọng ngái ngủ: "Anh Tuyên đang bận đi tìm cảm hứng rồi. Có thể là một tuần, có thể là một tháng. Không biết bao giờ mới về. Có gì thì để lại lời nhắn."

Những lời đề nghị hậu hĩnh, những bản hợp đồng trị giá hàng trăm triệu được gửi đến email của Dã Tuyên, nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng. Hắn ta dường như không hề quan tâm đến tiền bạc hay danh tiếng của The B.

Sự phớt lờ này, thay vì làm Tuyết Băng nản lòng, lại càng kích thích bản năng chinh phục của cô. Chưa từng có người đàn ông nào dám từ chối cô, dù là trên thương trường hay trên giường. Dã Tuyên là người đầu tiên.

Cô quyết định sẽ đích thân ra tay.

Sau khi điều tra được địa chỉ studio của hắn, một căn gác mái cũ kỹ trong một khu chung cư từ thời Pháp thuộc, Tuyết Băng đã tự mình lái xe đến đó.

Cô bước ra từ chiếc xe Bentley màu đen bóng loáng, trong bộ váy bút chì hàng hiệu và đôi giày cao gót Christian Louboutin, hoàn toàn lạc lõng với khung cảnh xung quanh. Cô bước lên những bậc cầu thang gỗ đã cũ, và gõ cửa.

Sau một hồi lâu, cánh cửa mới kẽo kẹt mở ra. Dã Tuyên xuất hiện.

Hắn không giống như những gì cô tưởng tượng. Hắn không phải là một nghệ sĩ lập dị, râu ria xồm xoàm. Ngược lại, hắn rất cao, thân hình cân đối, rắn chắc ẩn sau chiếc áo thun ba lỗ màu đen đơn giản. Mái tóc hắn hơi rối, khuôn mặt góc cạnh, nam tính, và đặc biệt là đôi mắt. Đôi mắt hắn rất sâu, đen láy, và có một vẻ lười biếng, bất cần đời.

Hắn tựa người vào cửa, nhìn cô từ đầu đến chân, ánh mắt không một chút nể sợ hay ngưỡng mộ. "Tìm ai?"

"Anh là Dã Tuyên?" Tuyết Băng hỏi, giọng nói vẫn giữ vẻ quyền uy.

"Nếu không có ai khác tên đó ở đây, thì chắc là tôi rồi," hắn nhún vai.

"Tôi là Vũ Tuyết Băng, chủ tịch của The B," cô giới thiệu. "Trợ lý của tôi đã liên lạc với anh nhiều lần."

"À, The B," hắn nói, giọng kéo dài một cách mỉa mai. "Cái tập đoàn thời trang bán mấy bộ quần áo giá trên trời đó à? Có chuyện gì?"

Sự thiếu tôn trọng của hắn khiến Tuyết Băng có chút cau mày, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. "Tôi muốn mời anh hợp tác trong một chiến dịch quảng bá mới của chúng tôi. Chúng tôi sẽ trả một cái giá rất cao."

"Tôi không chụp ảnh quảng cáo," hắn trả lời dứt khoát, rồi định đóng cửa lại.

"Khoan đã!" Tuyết Băng vội đưa tay ra chặn cửa. "Anh thậm chí còn chưa nghe tôi nói hết."

Hắn dừng lại, nhìn cô với ánh mắt có chút thích thú. "Vậy sao? Nói đi."

"Đây không chỉ là một bộ ảnh quảng cáo thông thường," cô nói, giọng nói đầy sức thuyết phục. "Tôi muốn anh chụp một bộ ảnh nghệ thuật thật sự. Tôi sẽ cho anh toàn quyền tự do sáng tạo, toàn quyền quyết định người mẫu, bối cảnh. Tôi chỉ cần cái 'chất điên' trong những tác phẩm của anh. Tôi muốn một thứ gì đó có thể gây chấn động."

Dã Tuyên im lặng, nhìn cô đăm chiêu.

Tuyết Băng tung ra đòn quyết định. "Và người mẫu... sẽ là tôi."

Lần này, trong mắt Dã Tuyên đã loé lên một tia ngạc nhiên thật sự. Hắn nhìn cô một lần nữa, một cái nhìn sâu hơn, như thể đang phân tích một vật thể lạ.

"Cô?" hắn hỏi lại. "Chủ tịch của The B, làm người mẫu cho chính thương hiệu của mình? Cô không sợ bị người ta nói là tự luyến à?"

"Tôi chưa bao giờ quan tâm đến việc người khác nói gì," cô đáp, ánh mắt kiêu hãnh. "Tôi chỉ quan tâm đến kết quả. Tôi tin rằng, sự kết hợp giữa tôi và anh, sẽ tạo ra một tác phẩm để đời. Vậy sao, anh có đủ can đảm để nhận lời thử thách này không, Dã Tuyên?"

Cô đang khiêu khích hắn, thách thức lòng kiêu ngạo của một người nghệ sĩ.

Dã Tuyên nhìn cô một lúc lâu, rồi đột nhiên bật cười. Một nụ cười rất tươi, làm lộ ra chiếc răng khểnh duyên dáng. "Thú vị. Được thôi. Tôi nhận lời."

Hắn mở rộng cửa. "Nhưng tôi có điều kiện. Mời vào trong rồi nói chuyện."

Tuyết Băng bước vào studio của hắn, lòng đầy tự tin. Cô đã thành công trong việc thuyết phục con ngựa hoang này. Cô không hề hay biết rằng, con mồi mà cô đang săn lùng, thực chất lại là một con sói đội lốt cừu, và nó đang vui vẻ mở cửa hang để chào đón cô bước vào.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.