"Cởi áo ra."
Mệnh lệnh đầu tiên của Tuyết Băng vang lên trong không gian tĩnh lặng của studio. Giọng cô lạnh lùng, không một chút cảm xúc, giống như cách cô vẫn thường ra lệnh cho nhân viên của mình. Đây là thế giới của cô, là trò chơi của cô, và cô phải là người nắm quyền kiểm soát tuyệt đối.
Dã Tuyên không nói gì. Anh ta chỉ nhếch mép cười, một nụ cười khó dò, rồi từ từ cởi chiếc áo thun của mình ra. Thân hình cường tráng, săn chắc của anh ta hiện ra dưới ánh đèn vàng vọt. Không phải kiểu cơ bắp cuồn cuộn của dân tập gym, mà là một vẻ đẹp rắn rỏi, tự nhiên của một người thường xuyên vận động.
"Tốt," Tuyết Băng nói, có chút hài lòng. Ít nhất thì "món đồ chơi" mới này cũng có một vẻ ngoài đạt chuẩn. "Bây giờ, quỳ xuống."
Dã Tuyên vẫn giữ nụ cười đó trên môi. Anh ta chậm rãi quỳ hai gối xuống sàn nhà lạnh lẽo, trước mặt cô. Một hành động của sự phục tùng. Nhưng Tuyết Băng lại cảm thấy có gì đó không đúng.
Cô bước tới, dùng đầu mũi của cây roi da, nhẹ nhàng nâng cằm anh ta lên. "Nhìn tôi."
Anh ta ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt cô. Và đó là lúc Tuyết Băng cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Đôi mắt của Dã Tuyên không hề có sự sợ hãi, không có sự khuất phục, cũng không có sự ham muốn tầm thường mà cô vẫn thường thấy ở những người đàn ông khác. Đôi mắt đó hoàn toàn tĩnh lặng, sâu thẳm như một mặt hồ không đáy. Và sâu trong mặt hồ đó, cô nhìn thấy một sự tò mò, một sự thích thú, và cả một tia nhìn của một kẻ bề trên đang quan sát một đứa trẻ đang tập tành chơi trò người lớn.
Hắn đang phân tích cô. Đang đánh giá cô.
Sự tự tin của Tuyết Băng lần đầu tiên bị lung lay. Cảm giác như thể không phải cô đang điều khiển trò chơi này, mà chính cô mới là người đang bị quan sát.
Cô quyết định phải lấy lại thế chủ động. Cô dùng dây lụa trói hai tay anh ta ra sau lưng. Anh ta không hề chống cự, thậm chí còn phối hợp một cách hoàn hảo.
"Anh có vẻ quen thuộc với những trò này nhỉ?" cô hỏi, giọng có chút mỉa mai.
"Tôi là một nghệ sĩ," anh ta đáp, giọng thản nhiên. "Tôi có hứng thú với mọi khía cạnh của bản chất con người. Kể cả sự thống trị và phục tùng."
Câu trả lời của anh ta càng khiến cô thêm khó chịu.
Cô bắt đầu "phiên chơi" của mình. Cô dùng cây roi da, lướt nhẹ trên lồng ngực rắn chắc của anh ta, rồi dần dần đi xuống. Cô muốn thấy anh ta run rẩy, muốn nghe thấy tiếng anh ta cầu xin. Đó là cách cô khẳng định quyền lực của mình.
Nhưng Dã Tuyên vẫn không hề thay đổi. Cơ thể anh ta có những phản ứng sinh lý tự nhiên, nhưng tinh thần của anh ta thì không. Anh ta giống như một tảng đá, mặc cho sóng vỗ. Ánh mắt anh ta vẫn dán chặt vào cô, một ánh mắt thách thức đầy im lặng.
Sự phục tùng hoàn hảo của anh ta, giờ đây lại trở thành một sự sỉ nhục đối với cô. Anh ta đang cho cô thấy rằng, những trò chơi của cô quá đơn giản, quá nhàm chán, không đủ để làm hắn khuất phục.
Cơn giận bắt đầu nổi lên trong lòng Tuyết Băng. Cô vung roi mạnh hơn.
"Vút!"
Một vệt đỏ hiện lên trên lưng anh ta.
"Có đau không?" cô hỏi, giọng lạnh đi.
Anh ta không trả lời ngay. Anh ta chỉ khẽ nghiêng đầu, nhìn cô với ánh mắt gần như là thương hại. "Chỉ vậy thôi sao, Nữ vương?"
Câu nói đó, như một đòn giáng mạnh vào lòng kiêu hãnh của Tuyết Băng. Cô sững người, tay cầm roi run lên.
Trò chơi này, cô đã thua ngay từ khi bắt đầu. Người thợ săn, lần đầu tiên, lại cảm thấy sợ hãi chính con mồi của mình.