xiềng xích tình yêu

Chương 4: Màn Kịch Bắt Đầu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi chụp hình đầu tiên được ấn định tại một trong những studio hiện đại nhất của The B. Tuyết Băng đã cho người dọn dẹp và chuẩn bị không gian theo đúng yêu cầu của Dã Tuyên: một phông nền đen vô cực, và một hệ thống ánh sáng phức tạp có thể tạo ra hiệu ứng clair-obscur, nghệ thuật tương phản sáng tối mà các danh hoạ thời Phục Hưng hay sử dụng.

Cô muốn cho hắn thấy sự chuyên nghiệp và tiềm lực của The B. Nhưng sâu xa hơn, cô muốn tạo ra một sân khấu hoàn hảo cho màn kịch của mình.

Dã Tuyên đến đúng giờ, ăn mặc vẫn xuề xoà với chiếc quần jeans rách và áo thun đơn giản, hoàn toàn đối lập với không khí sang trọng xung quanh. Hắn không có vẻ gì là choáng ngợp, chỉ lẳng lặng đi một vòng kiểm tra các thiết bị, gật đầu hài lòng.

Tuyết Băng, trong vai trò người mẫu, bước ra từ phòng thay đồ. Cô mặc một chiếc váy lụa mỏng màu đen tuyền, thiết kế táo bạo để lộ tấm lưng trần và đôi chân dài miên man. Cô đã sẵn sàng để toả sáng, để dùng chính vẻ đẹp và quyền lực của mình áp đảo gã nhiếp ảnh gia ngạo mạn này.

"Bắt đầu được chưa?" cô hỏi, giọng lạnh lùng.

"Chưa," Dã Tuyên đáp, mắt vẫn đang chỉnh lại ống kính. "Bỏ hết lớp trang điểm đậm đó đi. Thay bộ váy đó ra. Mặc vào chiếc áo sơ mi trắng rộng và chiếc quần tây đen mà tôi đã để trong phòng thay đồ."

Mệnh lệnh của hắn khiến cả Tuyết Băng và ekip của cô đều sững sờ. Chưa từng có ai dám ra lệnh cho cô, đặc biệt là về cách ăn mặc.

"Anh nói gì?" cô hỏi lại, giọng đã có phần tức giận.

"Tôi nói," hắn quay lại nhìn cô, ánh mắt không một chút nể sợ, "tôi cần con người thật của cô, không phải một con búp bê di động. Nếu cô muốn có một bộ ảnh nghệ thuật, thì hãy làm theo lời của nghệ sĩ. Còn nếu không, chúng ta có thể kết thúc ở đây."

Sự thách thức của hắn khiến Tuyết Băng nghiến răng. Nhưng cô đã đồng ý với điều kiện "toàn quyền sáng tạo" của hắn. Cô không thể nuốt lời. Sau một hồi đấu tranh nội tâm, cô quay người bước vào phòng thay đồ.

Khi cô bước ra lần nữa, mọi người lại một lần nữa kinh ngạc. Không còn vẻ quyến rũ chết người. Trong chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình và chiếc quần tây đơn giản, khuôn mặt không trang điểm, trông cô trẻ hơn, mong manh hơn, nhưng đôi mắt lại càng toát lên vẻ kiêu hãnh và bất khuất.

Dã Tuyên gật đầu. "Tốt hơn rồi. Bây giờ, lại đây."

Buổi chụp hình bắt đầu. Hắn hoàn toàn biến thành một con người khác. Không còn vẻ lười biếng, bất cần. Hắn nghiêm túc, khắt khe và đầy đam mê. Hắn bắt cô phải diễn tả những cảm xúc phức tạp, từ sự tan vỡ, nỗi đau cho đến sự hồi sinh. Hắn liên tục ra lệnh, chỉnh sửa từng góc mặt, từng ánh mắt của cô.

Tuyết Băng, lần đầu tiên trong đời, cảm thấy mình đang bị người khác điều khiển. Một cảm giác vô cùng khó chịu, nhưng cũng có chút gì đó mới lạ.

Buổi chụp kết thúc vào lúc tối muộn.

"Hôm nay đến đây thôi," Dã Tuyên nói, thu dọn máy ảnh. "Nhưng hợp đồng của chúng ta vẫn còn một phần nữa, đúng không, chủ tịch Vũ?"

Tuyết Băng hiểu ý. Cô ra hiệu cho tất cả mọi người rời khỏi studio. Cánh cửa lớn đóng lại, chỉ còn lại hai người họ trong không gian rộng lớn.

"Bây giờ," cô nói, nụ cười quyền lực đã trở lại trên môi, "đến lượt tôi."

Cô đi về phía một góc khuất của studio, nơi mà cô đã cho người bí mật chuẩn bị. Đó là một "sân khấu" nhỏ, với một chiếc ghế da đen, vài sợi dây trói bằng lụa và một cây roi da mềm.

Cô cầm cây roi lên, gõ nhẹ vào lòng bàn tay. "Anh đã là một đạo diễn rất tài năng, Dã Tuyên à. Giờ hãy cho tôi xem, anh có phải là một 'diễn viên' ngoan ngoãn hay không."

Màn kịch thứ hai, màn kịch mà cô mới là đạo diễn, chính thức bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.