xóm lạc xoong

Chương 1: Cái Xóm Lạc Xoong Ở Giữa Lòng Sài Gòn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sài Gòn rộng lớn, chen chúc những tòa nhà cao tầng, mà giữa lòng phố thị ồn ào ấy, lại có một con hẻm nhỏ xíu, lọt thỏm như một nốt trầm bổng lạ lẫm trong bản nhạc cuộc sống. Người ta kêu nó là Xóm Lạc Xoong, cái tên nghe là thấy "lạc quẻ" rồi hen, mà đúng thiệt, cái xóm này nó "lạc quẻ" từ cái tên tới con người trong đó. Nó như một cái chợ trời thu nhỏ, cái gì cũng có, ai cũng có, hỗn độn mà lại đâu vào đó. Mỗi người một vẻ, mười phân vẹn mười, mà ở đây là mười phân "lạc xoong" hết trơn.

Đầu tiên phải kể tới bà Sáu "Nổ". Bà Sáu là một người phụ nữ góa bụa, cái thân hình tuy hơi tròn trịa nhưng cái miệng của bả thì "nhỏ mà có võ" lắm. Bình thường bả ngồi may vá đồ si cho người ta, mà hễ có ai ghé ngang là y như rằng bả "chém gió" thành bão liền. Cái tài "nổ" của bả là đỉnh cao đó anh Râu. Bả kể chuyện thì như thiệt, như phim, từ chuyện bả từng gặp tài tử điện ảnh nổi tiếng hồi xưa tới chuyện bả "đánh đu" với cá sấu ở miền Tây, nghe là muốn té ghế mà vẫn phải há hốc mồm ra nghe. Có bữa, bả còn "nổ" với ông Tư bán vé số là hồi xưa bả từng "phụ" ông bầu Duy Ngọc làm show ca nhạc tầm cỡ quốc tế, làm ông Tư mắt chữ O mồm chữ A luôn. Dân trong xóm, ai mà không quen cái tật "nổ" của bả thì chắc bị bả "lùa" vô tròng hết rồi. Nhưng mà lạ cái, dù bả có "nổ" banh xác, có "chém gió" dữ dằn tới mấy, thì mọi người vẫn quý mến bả. Bởi vì đằng sau cái miệng "nổ" đó là một trái tim bao dung, lúc nào cũng lo lắng cho chuyện chung của cả xóm. Mà đúng thiệt, bả chính là "nữ tướng" không chính thức của cái xóm này. Hễ có chuyện gì khúc mắc, hay cần người đứng ra dàn xếp, thì y như rằng bà con lại tìm tới bà Sáu. Bả có cái đầu lạnh, suy nghĩ đâu ra đó, nhưng lại rất tình cảm, thương người.

Kế bên nhà bà Sáu là cái tiệm sửa xe bé tẹo của chú Bảy "khó ở". Anh Râu mà đi ngang qua đó, chắc chắn sẽ thấy chú Bảy với cái mặt lúc nào cũng quạu quọ, nhăn nhó như bánh đa nhúng nước vậy đó. Chú Bảy gầy gò, người lúc nào cũng lấm lem dầu mỡ, giọng nói thì khàn khàn, mà đã mở miệng là y như rằng chửi đổng như hát hay. Ông sửa xe, tay nghề thì khỏi chê, "bệnh" gì của xe ổng cũng "bắt" được hết, từ chiếc xe đạp cà tàng tới chiếc xe gắn máy đời cũ, qua tay ổng là chạy êm ru. Mà ngộ lắm, chú Bảy tính tình cộc cằn vậy đó, mặt mày thì cau có, nhưng mà xe của ai trong xóm mà bị hư, chú sửa xong không bao giờ lấy tiền. Có bữa, thằng cu Tí nhà chị Ba lỡ làm gãy cái thắng xe đạp, khóc bù lu bù loa. Chú Bảy thấy vậy, miệng thì la "Đồ phá hoại! Xe gì mà quậy banh xác vậy!", tay thì thoăn thoắt sửa, xong rồi quăng cho nó chiếc kẹo. Thằng cu Tí vừa nín khóc vừa cười toe toét. Cái "khó ở" của chú Bảy nó như cái vỏ bọc vậy đó anh Râu, ai không quen thì tưởng chú khó gần, chứ quen rồi mới biết, cái vỏ bọc đó nó che chở cho một trái tim nhân hậu, lúc nào cũng thương bà con lối xóm.

Đi sâu vô trong xóm chút xíu, ngay cái góc cua có cây cột điện cũ, là cái gánh chè của chị Tư bán chè. Chị Tư mập mạp, hiền khô, cái nụ cười lúc nào cũng thường trực trên môi. Cái gánh chè của chị không chỉ thơm lừng mùi đậu xanh cốt dừa, mùi chè chuối, mà nó còn là cái "trung tâm tình báo" và "đài phát thanh" không chính thức của cả khu. Chuyện gì lớn nhỏ, từ chuyện con mèo nhà bà Tám mới đẻ mấy con cho tới chuyện thằng Tám đầu hẻm mới có bồ, đều phải qua loa phóng thanh của chị Tư là cả xóm biết tuốt. Sáng sớm, mấy bà, mấy cô đi chợ về ghé chị Tư làm ly chè, rồi ngồi tám chuyện. Tối đến, mấy ông xỉn xỉn về ngang cũng tạt vô làm chén chè giải khát, rồi nghe chị Tư "cập nhật tin tức" trong ngày. Cái gánh chè của chị Tư là vậy đó, nó không chỉ là nơi bán món ăn vặt, mà còn là nơi kết nối, nơi chia sẻ của bà con Xóm Lạc Xoong.

Và cuối cùng, ở gần cuối hẻm, trong căn gác xép nhỏ xíu là chỗ ở của Nam, cậu sinh viên IT hiền lành, ốm ốm đeo kính cận. Nam là "hàng hiếm" của xóm đó anh Râu, là "bộ não công nghệ" duy nhất mà cả xóm có được. Cứ hễ cái tivi nhà ai mất sóng, cái điện thoại ai đứng máy, hay cái cục phát wifi "dở chứng" là y như rằng tiếng gọi "Nam ơi!" lại vang lên từ đầu này tới cuối hẻm. Nam lúc nào cũng nhiệt tình, dù bận học hay bận làm thêm cũng đều chạy qua giúp đỡ bà con. Mấy đứa con nít trong xóm mà bị hư cái máy tính bảng hay cái điện thoại cũ, cũng lóc cóc chạy qua nhờ Nam sửa giùm. Cậu bé hiền khô, ít nói, nhưng mà hễ đụng tới máy móc, công nghệ là mắt sáng rỡ, tay thoăn thoắt y như một nghệ sĩ vậy đó.

Cuộc sống của Xóm Lạc Xoong tuy nghèo tiền bạc nhưng lại giàu tình làng nghĩa xóm, và dĩ nhiên, không bao giờ thiếu những màn cãi vã "long trời lở đất". Hôm nay bà Sáu "Nổ" cãi nhau với chú Bảy vì cái xe đạp chú để choán lối đi. Bà Sáu thì cằn nhằn chú Bảy để xe chắn đường, làm bả đi không được. Chú Bảy thì la lại: "Cái hẻm có nhiêu đó, bộ bà muốn xe tui bay lên trời hả?". Mai thì chị Tư lại "lên sóng" chuyện cô Tám phơi đồ lấn sân nhà người khác, làm um sùm cả một góc hẻm. Cãi thì cãi vậy đó, nhưng mà rồi tối đến lại quây quần bên chén chè chị Tư, cùng cười ngặt nghẽo kể chuyện trên trời dưới đất. Cái Xóm Lạc Xoong nó là vậy đó anh Râu, có khi là mấy tiếng la làng xóm, có khi là mấy tiếng cười giòn tan, có khi là những tiếng thở dài thườn thượt. Nhưng tất cả đều là âm thanh của cuộc sống, của tình người.

Mấy đứa nhỏ trong xóm thì cứ vô tư chạy nhảy, chơi đủ trò từ ô ăn quan, nhảy dây cho tới bắn bi. Mấy ông thì ngồi đánh cờ tướng dưới gốc cây bàng già, lâu lâu lại hò dô một cái khi có nước cờ hay. Mấy bà thì ngồi lặt rau, vừa lặt vừa bàn chuyện Đông Tây kim cổ. Cái Xóm Lạc Xoong nó là vậy đó, một bức tranh sống động, đầy màu sắc mà không nơi nào có được. Nó là cái nơi mà mỗi buổi sáng, tiếng rao hàng của mấy chị bán bánh mì, hủ tiếu gõ vang lên, lẫn với tiếng xe cộ chạy vù vù ngoài đường lớn. Nó là cái nơi mà mỗi buổi chiều, mùi cá chiên, thịt kho của mấy nhà quyện vào nhau, tạo thành một thứ mùi rất riêng của hẻm nhỏ. Nó là cái nơi mà mỗi buổi tối, ánh đèn vàng leo lét từ những căn nhà nhỏ hắt ra, tạo thành những vệt sáng ấm áp, như ôm trọn lấy những tâm hồn chân chất.

Cái Xóm Lạc Xoong này, nó không chỉ là những căn nhà gạch cũ kỹ, những mái tôn bạc màu, hay những con đường bê tông nứt nẻ. Nó là một cộng đồng, một gia đình lớn, nơi mọi người sống nương tựa vào nhau, chia sẻ ngọt bùi, đắng cay. Nó là cái "nhà" đúng nghĩa của những con người bé nhỏ giữa lòng Sài Gòn phồn hoa đô thị này. Cái tình làng nghĩa xóm, cái sự bao bọc, chở che cho nhau nó thấm đẫm trong từng hơi thở, từng nhịp sống của cái xóm này. Từ chuyện nhỏ như con mèo nhà ai đi lạc, hay cây ổi nhà ai bị rụng trái, cho tới chuyện lớn như ai đó trong xóm bị ốm đau, cần giúp đỡ, thì cả xóm đều xúm vào. Ai có gì giúp nấy, người góp công, người góp của, tuy ít ỏi nhưng tấm lòng thì vô bờ bến.

Bà Sáu "Nổ" vẫn thường hay nói: "Cái Xóm Lạc Xoong này á, nó lạc xoong thiệt, nhưng mà cái tình người thì không bao giờ lạc lối đâu con ơi!". Câu nói đó của bà Sáu như một lời khẳng định cho cái giá trị cốt lõi, cái hồn của Xóm Lạc Xoong. Đó là sự gắn kết, sự sẻ chia, là cái ấm áp mà tiền bạc không thể nào mua được. Và chính cái điều đó đã tạo nên một sự bình yên đặc biệt, một sự bình yên "ồn ào" mà ai đã từng sống ở đây thì không thể nào quên được. Họ sống chan hòa, không phân biệt giàu nghèo, sang hèn, chỉ có tình người là trên hết. Cái Xóm Lạc Xoong này, nó như một ốc đảo giữa sa mạc bê tông cốt thép của Sài Gòn vậy đó. Nó là nơi người ta tìm thấy sự bình yên, sự sẻ chia sau những giờ làm việc mệt mỏi. Nó là nơi người ta cảm thấy mình được thuộc về, được yêu thương.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.