Sự bình yên "ồn ào" của Xóm Lạc Xoong cứ thế trôi đi như dòng nước, ngày qua ngày, tháng qua tháng. Những tiếng cười, tiếng cãi vã, tiếng xe cộ, tiếng rao hàng… tất cả hòa quyện vào nhau tạo nên một bản giao hưởng rất riêng, rất đời của hẻm nhỏ. Người dân trong xóm đã quá quen thuộc với nhịp sống ấy, họ xem nó như một phần máu thịt, một lẽ tự nhiên không thể nào thay đổi. Nhưng mà anh Râu ơi, cuộc đời đâu ai biết trước được chữ ngờ đâu. Cái sự bình yên tưởng chừng như vĩnh cửu đó bỗng dưng bị phá vỡ, không báo trước một tiếng nào.
Đó là một buổi chiều nắng chang chang, cái nắng Sài Gòn rát da rát thịt. Khi mà mấy bà, mấy cô đang ngồi túm tụm bên gánh chè của chị Tư để "tám" chuyện vãn, thì bỗng dưng, tiếng động cơ ô tô lạ lẫm, êm ru mà đầy uy lực vang lên từ đầu hẻm. Mấy chiếc xe hơi bóng loáng, đen sì, đời mới cóng, từ từ lăn bánh vào. Đó không phải là xe của mấy ông bà chủ nhà trọ sang trọng đâu đó nha, mà là xe của Tập đoàn bất động sản Thịnh Phát. Dân trong xóm ai cũng ngó nghiêng, xì xầm to nhỏ. Mấy chiếc xe này khác hẳn với mấy chiếc taxi, xe ôm hay xe ba gác thường ngày ra vào hẻm. Chúng đậu chễm chệ ngay đầu hẻm, che khuất cả nắng chiều, làm cái không gian vốn đã hẹp nay lại càng chật chội hơn.
Rồi cánh cửa xe mở ra, mấy gã đàn ông mặc vest đen lịch lãm, mặt mày lạnh như tiền, bước xuống. Tay bọn họ cầm một sấp hồ sơ dày cộp, cứ đi tới đâu là ánh mắt dò xét, quét qua từng căn nhà, từng góc hẻm. Họ không nói gì nhiều, chỉ lẳng lặng đo đạc, ghi chép, chụp ảnh. Nhìn cái vẻ mặt lạnh như băng của họ, ai cũng cảm thấy có điều gì đó không lành. Bà Sáu "Nổ" là người đầu tiên cảm nhận được luồng khí bất an này. Bả nhìn mấy gã vest đen, rồi lẩm bẩm: "Tụi này chắc không phải khách đâu. Chắc là đi coi nhà thuê hay gì đây mà ghê gớm vậy!". Nhưng mà cái linh cảm của bả mách bảo rằng, mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.
Và rồi, cái linh cảm đó đã đúng. Vài ngày sau, từng lá thư dày cộp, màu trắng tinh, sang trọng, được gửi đến từng hộ gia đình trong Xóm Lạc Xoong. Trên bì thư là cái logo Thịnh Phát bóng loáng. Mở ra đọc, nội dung bên trong làm ai nấy đều choáng váng. Đó là một kế hoạch "trời giáng": Tập đoàn Thịnh Phát muốn san bằng toàn bộ Xóm Lạc Xoong để xây dựng một trung tâm thương mại to đùng, hoành tráng.
Đọc tới đây, anh Râu tưởng tượng được không, cả xóm như bùng lên một ngọn lửa giận dữ. Từ mấy ông bà già tóc bạc phơ tới mấy đứa nhỏ đang chơi bi dưới đất, ai cũng đứng hình, mặt mày tái mét. Kế hoạch này không chỉ đơn thuần là mua đất, mà nó là một lệnh trục xuất trá hình. Đi kèm với kế hoạch đó là những lá thư "đề nghị đền bù" với một cái giá rẻ mạt, vô cùng vô lý. Cái giá đền bù mà Thịnh Phát đưa ra thấp đến mức không đủ để mua một cái chuồng chim ở Sài Gòn đắt đỏ này, chứ đừng nói là một căn nhà khác để tái định cư. Đó không phải là đền bù, mà là một sự sỉ nhục, một nhát dao chí mạng định cắt lìa họ khỏi cái nơi đã gắn bó bao đời, cái nơi mà họ gọi là "nhà".
Tiếng xì xầm ban đầu giờ đã biến thành những tiếng la ó, những lời chửi rủa, những giọt nước mắt. Bà Tám bán rau khóc nức nở, bà Sáu "Nổ" mặt mày đỏ gay, chú Bảy "khó ở" thì đập bàn bừng bừng lửa giận. Chị Tư bán chè thì tay run run, mấy chén chè trên gánh cũng muốn đổ hết. Nam, cậu sinh viên IT, mặt mày tái mét, cầm tờ giấy mà tay cứ run bần bật. Cậu bé vốn hiền lành, ít khi thể hiện cảm xúc, giờ đây cũng cảm thấy một nỗi sợ hãi tột cùng.
Cái Xóm Lạc Xoong, cái nơi mà ngày ngày chỉ có tiếng cãi vã vặt vãnh, tiếng cười đùa vô tư, giờ đây bao trùm bởi một bầu không khí nặng trĩu. Họ đối mặt với nguy cơ mất đi mái nhà duy nhất, mất đi cái tổ ấm mà họ đã vun đắp bằng mồ hôi nước mắt, bằng bao nhiêu kỷ niệm, bằng bao nhiêu tình cảm. Cái tin tức này nó như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào cuộc sống bình yên của họ. Họ cảm thấy bất lực, hoang mang, và cả một chút sợ hãi trước thế lực lớn mạnh của tập đoàn Thịnh Phát.
Tuy nhiên, cũng chính trong khoảnh khắc đó, một điều gì đó đã nhen nhóm trong lòng mỗi người dân Xóm Lạc Xoong. Cái tình làng nghĩa xóm bấy lâu nay tưởng chừng chỉ bộc lộ qua những lời lẽ "chợ búa" hay những cái bắt tay vội vã, nay bùng lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Họ nhận ra rằng, dù có cãi nhau to tiếng đến mấy, dù có giận hờn vu vơ đến đâu, thì họ vẫn là một gia đình, một cộng đồng gắn bó keo sơn.
Lần đầu tiên, những con người vốn hay xích mích, "cãi lộn" như cơm bữa, giờ đây đã cùng nhau ngồi lại. Không phải ở gánh chè của chị Tư để "tám" chuyện vặt, cũng không phải ở quán nước đầu hẻm để "bình loạn" chuyện thiên hạ, mà là trong căn nhà nhỏ của bà Sáu "Nổ". Ánh đèn vàng yếu ớt hắt ra từ bóng đèn treo trên trần nhà, chiếu rọi lên những gương mặt khắc khổ, lo âu nhưng đầy quyết tâm. Tiếng nói chuyện thì thầm, tiếng thở dài, tiếng bàn tay vỗ nhẹ lên vai nhau, tất cả tạo nên một khung cảnh đầy cảm động.
Bà Sáu "Nổ" là người đầu tiên lên tiếng, giọng bà trầm hẳn đi, không còn vẻ "nổ" như thường ngày: "Bây giờ tụi nó muốn đuổi mình ra đường, vậy mình phải làm sao đây bà con?". Câu hỏi của bà Sáu như một lời hiệu triệu, đánh thức ý chí chiến đấu trong lòng mỗi người. Chú Bảy "khó ở" thì gằn giọng: "Đời nào tao chịu! Cái nhà này là mồ hôi nước mắt của tao đó! Tụi nó muốn phá thì bước qua xác tao trước!". Chị Tư bán chè thì lau nước mắt: "Giờ đi đâu mà ở chứ? Cả đời tui ở đây, giờ biểu đi thì đi đâu?". Nam thì im lặng lắng nghe, ánh mắt sau cặp kính cận lóe lên những tia sáng lạ.
Tất cả đều hiểu rằng, đây là một cuộc chiến không cân sức. Họ là những con người nhỏ bé, không tiền, không quyền lực, làm sao có thể chống lại một tập đoàn bất động sản lớn mạnh, có tiền, có thế lực? Nhưng mà, một thứ sức mạnh vô hình khác đã bắt đầu nảy nở trong lòng họ: đó là sự đoàn kết, là tình yêu sâu sắc dành cho nơi họ gọi là "nhà". Đây là cuộc chiến vì tương lai của họ, của con cháu họ, vì cái Xóm Lạc Xoong thân yêu. Họ phải chiến đấu, dù chỉ là một tia hy vọng mong manh.
Và thế là, trong căn nhà nhỏ của bà Sáu "Nổ", dưới ánh đèn vàng leo lét, những con người của Xóm Lạc Xoong bắt đầu lên kế hoạch. Cái "Đại Kế Hoạch Giữ Xóm" chính thức ra đời. Mọi người cùng nhau góp ý, cùng nhau bàn bạc, mỗi người một câu, một ý, tạo nên một bản thảo đầu tiên của cuộc chiến đầy cam go nhưng cũng không kém phần hài hước sắp tới. Bà Sáu "Nổ" với cái đầu lanh lẹ, tài "thổi phồng" mọi chuyện thành kịch tính, giờ đây là người "chỉ đạo nghệ thuật", đưa ra những ý tưởng "điên rồ" mà lại hiệu quả bất ngờ. Còn Nam, cậu sinh viên IT hiền lành, lại là "cố vấn kỹ thuật" duy nhất, cậu sẽ là người biến những ý tưởng "điên rồ" đó thành hiện thực bằng kiến thức công nghệ của mình.
Cuộc chiến để giữ lại Xóm Lạc Xoong đã chính thức bắt đầu, với những "chiến binh" đặc biệt và những "vũ khí" có một không hai. Họ sẽ làm gì để chống lại tập đoàn Thịnh Phát đây? Liệu những kế hoạch "trời ơi đất hỡi" của họ có tạo nên điều kỳ diệu không ngờ không?