xui xẻo gặp ceo

Chương 1: Xui xẻo đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lâm Tâm Nhi kéo chiếc túi xách lộn xộn lên vai, bước nhanh qua cổng trường đại học để kịp giờ phỏng vấn cho công ty truyền thông mà cô đã mơ ước từ lâu. Sáng nay, trời se lạnh, những tia nắng nhẹ len qua kẽ lá, nhưng Tâm Nhi lại cảm thấy một cảm giác bất an khó giải thích. Dường như, mọi việc sẽ không theo kế hoạch của cô.

“Ôi trời, sao hôm nay người ta lại đông thế này…” cô lẩm bẩm khi nhìn dòng người nhộn nhịp trên đường. Lâm Tâm Nhi vốn là một cô gái xui xẻo kinh niên. Từ việc giày cao gót hay bị trượt, bị mưa rơi lên đầu, đến việc mất giấy tờ quan trọng đúng lúc, cô luôn là trung tâm của những tình huống dở khóc dở cười.

Và hôm nay, dường như số phận lại muốn trêu cô lần nữa.

Chỉ vừa bước ra khỏi vỉa hè, chiếc túi xách nặng trĩu bỗng vướng vào gờ cầu thang nhỏ. Một bước hụt, và… “Ầm!” Cô ngã nhào về phía trước, đồ đạc trong túi bay tứ tung. Giấy tờ, bút, điện thoại rơi lăn lóc trên vỉa hè ẩm ướt. Một chiếc cốc cà phê từ tay cô cũng lộn nhào, đổ tung tóe lên đôi giày trắng tinh mà cô mất mấy ngày để rửa sạch.

“Ôi không…” cô lẩm bẩm, lúng túng nhặt từng món đồ, vừa xấu hổ vừa tự trêu mình. Những người đi đường thoáng nhìn, một vài ánh mắt vừa thương vừa cười.

“Bạn ổn chứ?” một giọng nói trầm, lạnh lùng cắt ngang những lo lắng của cô.

Tâm Nhi ngẩng đầu lên, và như bị sét đánh, cô nhìn thấy một chàng trai cao ráo, mặc vest chỉnh tề, gương mặt điển trai với ánh mắt nghiêm nghị đang nhìn mình. Anh tiến lại, cúi xuống nhặt giúp cô chiếc điện thoại và cốc cà phê.

“Cảm… cảm ơn anh,” cô lí nhí, má đỏ bừng.

Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ trao lại đồ cho cô. Bước đi của anh khiến cô bất giác cảm thấy tim đập nhanh hơn. Nhưng trước khi cô kịp cảm nhận thêm, anh đã quay lưng đi, như chưa hề tồn tại trong thế giới xui xẻo của cô.

Tâm Nhi thở dài, vừa hối hả vừa loay hoay nhặt hết đống đồ. Cảm giác vừa xấu hổ vừa lạ lùng khiến cô chẳng biết phải làm gì.

Phỏng vấn diễn ra tại một tòa nhà cao tầng giữa trung tâm thành phố. Khi Tâm Nhi bước vào sảnh, tay còn bận xếp giấy tờ, cô lại va vào một vị khách khác, khiến hồ sơ trong tay rơi xuống sàn một lần nữa. Cô ngẩng đầu, hít một hơi thật sâu, cố bình tĩnh. “Chắc hôm nay là một ngày bình thường thôi… bình thường mà…”

Nhưng, bình thường của cô dường như không bao giờ kéo dài quá vài phút. Khi cô vừa định mở cửa phòng phỏng vấn, điện thoại trong túi rung lên. Cô nhìn xuống, một tin nhắn từ bạn thân:

"Chúc may mắn nhé! Nhớ giữ bình tĩnh nha!"

Tâm Nhi cười nhẹ, nhưng ngay khoảnh khắc đó, một cơn gió bất ngờ thổi mạnh, lật tung váy cô, khiến cô vội vàng túm váy và ngượng đỏ mặt. Cô hối hả bước vào phòng, hy vọng không ai để ý.

Ngồi xuống trước hội đồng phỏng vấn, cô cố gắng tập trung. Thế nhưng, mọi thứ dường như chống lại cô: bút bi cô mang theo hết mực, laptop của công ty gặp trục trặc kỹ thuật, và cô lại vô tình làm rơi ghế, phát ra tiếng động “rầm” vang cả phòng.

Mọi ánh mắt hướng về cô, và Tâm Nhi chỉ muốn chui xuống đất. Nhưng ngay khi cô định xin lỗi, cửa phòng mở ra, và một giọng nói trầm, vang lên:

“Cô không sao chứ?”

Tim cô đập nhanh. Ánh mắt cô lập tức tìm đến nguồn giọng nói, và không bất ngờ khi nhận ra anh – người hôm sáng đã cứu cô trên phố. Anh bước vào phòng phỏng vấn, vẫn vẻ điềm tĩnh, ánh mắt sắc sảo nhưng dịu dàng khi nhìn cô.

“Hàn Vũ Thần…” cô thầm nghĩ, không biết sao tên anh lại hiện lên trong đầu mình một cách rõ ràng đến vậy.

Anh tiến lại gần, cúi xuống nhặt một mảnh hồ sơ cô đánh rơi. Không khí phòng bỗng im lặng, chỉ còn tiếng giấy xào xạc và nhịp tim của cô dường như đập lớn hơn mọi thứ.

“Cảm… cảm ơn anh,” cô nói, lần này chắc nịch hơn. Anh gật nhẹ, không nói gì thêm, rồi rời đi.

Cả buổi phỏng vấn, cô không thể tập trung. Hình ảnh của anh cứ lởn vởn trong đầu: dáng vẻ điềm tĩnh, ánh mắt sắc sảo, và cách anh giúp cô mà không một chút phô trương.

Khi ra khỏi phòng, trời đã xế chiều. Cô bước ra, cơn mưa bất ngờ trút xuống. Chưa kịp tìm ô, một lần nữa… cô lại sắp ngã. Nhưng lần này, một bàn tay lớn đặt lên vai cô, giữ chặt cô khỏi té ngã.

“Lần này tôi sẽ không để cô gặp xui xẻo một mình nữa,” giọng anh vang lên, lạnh lùng nhưng ẩn chứa nụ cười rất nhẹ.

Cô nhìn lên, nước mưa làm ướt mái tóc, nhưng ánh mắt anh vẫn khiến tim cô rung lên một nhịp. Lần này, Tâm Nhi không còn sợ hãi hay bối rối, chỉ thấy một cảm giác an toàn lạ thường.

“Cảm… cảm ơn anh,” cô thốt lên lần nữa, nhưng giọng nói giờ đầy rung động.

Anh gật nhẹ, không nói gì, chỉ đưa cô đến chỗ xe taxi gần đó. Cô bước lên xe, nhìn anh khuất dần sau cơn mưa, lòng không ngừng thổn thức.

“Người này… sao lại xuất hiện đúng lúc mình cần đến vậy?” cô tự hỏi, đồng thời không biết rằng đây mới chỉ là lần gặp đầu tiên – và là sự khởi đầu cho một chuỗi xui xẻo kỳ lạ nhưng đầy lãng mạn sắp tới.

Mưa rơi ngoài cửa sổ, đường phố lấp lánh ánh đèn, còn Tâm Nhi ngồi trong taxi, nhìn qua kính, miệng mỉm cười, lần đầu tiên thấy… xui xẻo cũng có thể trở nên thú vị.

Nhưng cô không hề biết, xui xẻo hôm nay mới chỉ là khởi đầu. Số phận đã sắp đặt một người lạ – Hàn Vũ Thần – bước vào cuộc đời cô, và sẽ khiến mọi chuyện… không còn bình thường như trước.

[Cliffhanger cuối chương:]

Một tin nhắn lạ trên điện thoại của cô hiện lên:

"Hôm nay, tôi sẽ làm cho cô may mắn."

Tâm Nhi nhìn tin nhắn, tim đập nhanh, vừa tò mò vừa hoang mang. Ai nhắn tin cho cô? Và tại sao giọng điệu lại… quen quen?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×