Sáng hôm sau, Lâm Tâm Nhi bước ra khỏi nhà, lòng vẫn còn lâng lâng sau sự kiện ngày hôm qua. Cơn mưa bất ngờ, bàn tay to ấm áp của người lạ, và dòng tin nhắn kỳ lạ trên điện thoại… tất cả khiến cô không thể nào quên. Cô lẩm bẩm một mình: “Chắc là mình tưởng tượng thôi… nhưng sao tim lại đập nhanh đến vậy nhỉ?”
Đúng lúc đó, chiếc xe buýt tuyến quen thuộc dừng lại trước mặt. Cô bước vội, chen giữa dòng người đông đúc. Lâm Tâm Nhi vốn luôn có một khả năng “gây sự chú ý” đặc biệt: hôm nay, cô lại gặp phải tình huống trớ trêu kinh điển. Khi cố gắng giữ thăng bằng, giày cao gót của cô trượt trên vỉa hè còn ướt, và… “Ầm!” – cô va thẳng vào một chàng trai đang đứng chờ xe.
“Ôi trời ơi, xin lỗi, tôi…” Cô luống cuống, ánh mắt đỏ bừng vì xấu hổ.
Chàng trai đứng trước mặt cô – không ai khác, chính là Hàn Vũ Thần.
Anh nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng nhưng dường như ẩn chứa một nụ cười rất nhẹ, không giống ngày hôm qua. “Cô lại gặp rắc rối sao?”
Tâm Nhi há hốc miệng. Cô không biết phải nói gì. Tim cô đập nhanh, vừa ngạc nhiên vừa… bối rối. “À… à… hôm qua… cảm ơn anh… một lần nữa,” cô lí nhí.
Hàn Vũ Thần nghiêm mặt, đưa tay ra giúp cô đứng thẳng. Chiếc áo vest của anh phẳng phiu, mùi hương dịu nhẹ từ nước hoa khiến cô ngửi mà như mê mẩn.
“Cẩn thận hơn lần sau nhé,” anh nói, giọng trầm và ấm.
Trên xe buýt, Tâm Nhi không may phải đứng cạnh anh. Cô lúng túng, cố gắng giữ khoảng cách, nhưng xe buýt đông chật. Một cơn rung lắc khiến cô chạm tay anh, tim cô như nhảy ra ngoài.
“Xin lỗi…” cô nói, ngượng đỏ mặt.
Anh chỉ liếc nhìn cô, rồi nhìn ra cửa sổ. Không nói thêm gì, nhưng ánh mắt anh lướt qua cô như một luồng điện nhẹ. Tâm Nhi vừa xấu hổ vừa tò mò, không hiểu sao mỗi lần nhìn anh, tim mình lại nhảy loạn nhịp.
Khi xe đến trạm cuối, cô bước xuống, và… lại vấp phải một hố nước nhỏ. Không kịp phản ứng, cô chao đảo. Trong khoảnh khắc tưởng chừng ngã nhào, một bàn tay vững chắc nắm lấy tay cô.
“Đủ rồi nhé,” anh nói, nâng cô thẳng đứng.
Tâm Nhi nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh, không biết nên nói gì. Tim cô đập mạnh, khuôn mặt nóng ran, và cô nhận ra một điều: hình ảnh anh đã in sâu trong tâm trí cô.
“Anh… anh thật sự cứ theo dõi tôi sao?” cô hỏi, một nửa ngạc nhiên, một nửa sợ hãi.
Hàn Vũ Thần nhếch môi, lần đầu tiên nở một nụ cười rất nhỏ: “Không. Tôi chỉ đi cùng hướng thôi.”
Câu trả lời khiến Tâm Nhi vừa ngạc nhiên vừa… khó chịu, nhưng một điều chắc chắn: số phận đang bày ra cho cô một chuỗi rắc rối đầy bất ngờ.
Trưa hôm đó, cô ghé quán cà phê quen thuộc để ăn trưa và thư giãn. Vừa chọn chỗ, cô nhìn thấy một chàng trai ngồi ở bàn cuối – một lần nữa, Hàn Vũ Thần. Anh đang tập trung làm việc trên laptop, ánh mắt nghiêm nghị, nhưng dường như nhận ra cô ngay khi cô bước vào.
“Ôi không… lại là anh sao?” Tâm Nhi thầm thở dài. Cô ngồi xuống bàn, cố gắng giả vờ bình thường, nhưng không thể nào tập trung vào món bánh ngọt.
Anh gập laptop, bước lại bàn cô. “Cô vẫn ổn chứ?” Anh hỏi, giọng trầm và hơi nghiêm, nhưng ánh mắt dịu dàng.
“V… vâng… cảm ơn anh,” cô trả lời, vừa thở dài vừa xấu hổ.
Hàn Vũ Thần ngồi xuống đối diện, không quá gần nhưng cũng không quá xa. Không khí giữa hai người vừa ngại ngùng vừa kịch tính.
“Cà phê của cô, để tôi mời,” anh nói, giọng đều đều, không tỏ vẻ kiêu ngạo.
Tâm Nhi mở miệng: “Nhưng… nhưng chúng ta không quen nhau đâu ạ…”
Anh cười nhẹ, một nụ cười khiến cô muốn tan chảy: “Cô đã gặp tôi hai lần, đủ để coi là quen rồi.”
Cô đỏ mặt, cúi đầu, nước mắt vừa muốn rơi vì xấu hổ vừa bật cười. Cả quán cà phê như im lặng trước một bầu không khí đặc biệt giữa hai người.
Đúng lúc cô định mở túi để trả lời email công việc trên điện thoại, cốc cà phê của cô đổ tung tóe xuống bàn. Tâm Nhi hốt hoảng, tay run run, không biết nên làm gì.
“Để tôi giúp cô,” anh nói, vươn tay lau sạch. Hành động của anh cực kỳ bình tĩnh và tinh tế. Cô cảm nhận được sự chăm sóc, nhưng đồng thời, lòng lại dâng lên một cảm giác lạ lùng, vừa ấm áp vừa rối bời.
“L… làm ơn đừng bận tâm đâu ạ… tôi có thể tự dọn…” cô lí nhí.
Anh gật, nhưng vẫn lau sạch cốc cà phê và giấy tờ giúp cô. “Không sao. Chuyện nhỏ thôi.”
Khoảnh khắc ấy, Tâm Nhi nhận ra một điều: anh luôn xuất hiện đúng lúc, cứu cô khỏi rắc rối, nhưng không hề tỏ ra phô trương hay muốn chiếm công.
Khi Tâm Nhi chuẩn bị rời quán, điện thoại lại rung lên. Một tin nhắn từ số lạ xuất hiện:
"Hôm nay, tôi sẽ giúp cô may mắn."
Cô nhìn tin nhắn, tim đập loạn nhịp. Cô không biết ai nhắn, nhưng giọng điệu quen thuộc khiến cô lập tức nghĩ đến Hàn Vũ Thần.
“Có lẽ… là anh ấy,” cô tự nhủ, mắt sáng lên. Nhưng cô cũng vừa hồi hộp vừa sợ hãi, không biết phải làm gì.
Người đứng sau cô bước vào bóng râm của quán cà phê, và cô nhận ra bóng dáng quen thuộc: Hàn Vũ Thần. Anh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng nhưng vẫn sắc bén, như đang nói:
“Chuỗi xui xẻo của cô… sẽ kết thúc từ hôm nay.”
Cả hai cùng đứng giữa quán cà phê, ánh mắt chạm nhau. Không ai nói thêm lời nào, nhưng tình huống hôm nay vừa hài hước, vừa lãng mạn, vừa kỳ lạ, khiến Tâm Nhi biết rằng số phận cô và Hàn Vũ Thần sẽ gắn bó theo một cách không thể đoán trước.
Ở khoảnh khắc ấy, một chiếc ghế gần cửa bị đổ ngã bởi gió, làm cốc cà phê khác rơi vỡ… Tâm Nhi lặng lẽ thở dài:
"Xui xẻo vẫn chưa rời bỏ mình… nhưng giờ nó không còn đáng sợ nữa, vì anh ấy ở đây."
Và tin nhắn bí ẩn vẫn còn hiện trên điện thoại cô, như một lời hứa chưa hoàn tất: may mắn sẽ đến… nhưng chỉ khi anh còn bên cạnh cô.