xui xẻo gặp ceo

Chương 8: Rắc rối nơi công sở


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Lâm Tâm Nhi thức dậy với cảm giác vừa hồi hộp vừa căng thẳng. Cô biết rằng, với Hàn Vũ Thần luôn xuất hiện bên cạnh, xui xẻo sẽ chẳng bao giờ cô phải đối mặt một mình… nhưng điều đó không có nghĩa cô không lo lắng.

Vừa mở cửa bước ra khỏi nhà, cô nhận thấy trời hôm nay u ám, gió thổi lạnh hơn thường ngày, khiến mái tóc bồng bềnh bay tứ tung. Cô vừa đi vừa hít một hơi thật sâu, tự nhủ: Mình phải thật bình tĩnh… nhưng sao tim lại loạn nhịp thế này?

Điện thoại rung lên. Một tin nhắn từ số lạ xuất hiện:

"Hôm nay… sẽ là một ngày nhiều rắc rối. Hãy chuẩn bị."

Cô nhíu mày, lòng vừa hồi hộp vừa tò mò. Tin nhắn này dường như là lời cảnh báo, nhưng đồng thời cũng khiến cô cảm thấy… háo hức. Rắc rối à? Thế thì cứ để nó đến… miễn là anh ấy ở bên mình.

Ngay khi bước vào thang máy để lên văn phòng, cô đã nhìn thấy Hàn Vũ Thần. Anh đứng sẵn, áo sơ mi trắng chỉnh tề, vẻ điềm tĩnh nhưng vẫn toát lên sức hút không thể chối từ.

“Chào buổi sáng,” anh nói, giọng trầm ấm. Ánh mắt anh liếc qua cô đầy quan tâm.

“T… chào anh,” cô lí nhí, vừa ngại ngùng vừa vui sướng. Tim cô lại đập loạn nhịp khi nhìn anh.

Anh tiến lại gần, cúi xuống nhìn cô: “Hôm nay… sẵn sàng chưa?”

Cô đỏ mặt, gật nhẹ: “Vâng… sẵn sàng rồi.”

Không khí giữa hai người dường như vừa căng thẳng vừa dịu dàng. Cô biết rằng, ngày hôm nay sẽ không đơn giản.

Vừa bước vào văn phòng, mọi chuyện dường như lập tức chứng minh tin nhắn từ sáng. Máy photocopy báo lỗi, tệp dữ liệu quan trọng trên máy tính gặp sự cố, và đúng lúc cô định uống cà phê thì cốc rơi xuống bàn, vỡ tan.

“Ôi trời…” cô thốt lên, tay run run.

Hàn Vũ Thần xuất hiện bên cạnh, cúi xuống nhặt cốc và tệp dữ liệu: “Đủ rồi. Tôi sẽ xử lý mọi thứ cho cô.”

Cô đỏ mặt, vừa xấu hổ vừa cảm động: Anh ấy… sao lúc nào cũng kịp thời thế này nhỉ?

Anh nhẹ nhàng cười, ánh mắt dịu dàng: “Cô không phải đối mặt một mình.”

Khoảng im lặng bao trùm căn phòng, chỉ còn tiếng nhịp chuông đồng hồ và tiếng gõ bàn phím. Tâm Nhi cảm nhận được sự ấm áp lan tỏa từ anh. Cô tự nhủ: Anh ấy thật sự quan tâm mình…

Buổi sáng tiếp tục, rắc rối nối tiếp rắc rối. Một khách hàng gọi điện phản ánh dự án bị chậm tiến độ, trong khi cô chuẩn bị hồ sơ cho cuộc họp quan trọng. Cô hốt hoảng, tay run run, không biết xử lý ra sao.

Hàn Vũ Thần đứng bên cạnh, chỉ dẫn cô từng bước: “Bắt đầu từ hợp đồng A, sau đó đến hồ sơ B… cứ làm theo tôi.”

Cô làm theo, tim vừa hồi hộp vừa tin tưởng. Chưa bao giờ cô cảm thấy nhẹ nhõm đến thế khi có một người ở bên chỉ dẫn. Anh vừa nghiêm túc, vừa dịu dàng, khiến cô cảm thấy an toàn đến lạ kỳ.

Cuộc họp buổi trưa diễn ra căng thẳng. Tâm Nhi lo lắng, nhưng nhờ Hàn Vũ Thần ngồi cạnh và hỗ trợ, cô dần lấy lại bình tĩnh. Mỗi khi cô lúng túng, anh chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở, hoặc trao cho cô một ánh mắt đầy khích lệ.

Cô nhận ra rằng: xui xẻo và rắc rối sẽ không còn đáng sợ nữa, miễn là anh ấy luôn ở bên.

Sau cuộc họp, cô cùng anh ra ngoài ăn trưa. Trên đường đi, trời bắt đầu mưa nhẹ. Cô vụng về mở ô, nhưng gió mạnh khiến cô chao đảo. Anh lập tức đến, che chắn cho cô bằng áo khoác của mình.

“Anh… sao lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc thế này?” cô hỏi, vừa ngượng vừa cảm động.

Anh mỉm cười, ánh mắt dịu dàng: “Vì tôi muốn cô an toàn.”

Cô đỏ mặt, cúi xuống, tim rung lên từng nhịp. Chưa bao giờ cô cảm thấy vừa hồi hộp vừa hạnh phúc đến vậy.

Buổi chiều, rắc rối tiếp tục. Máy in báo lỗi, tệp dữ liệu đột ngột mất kết nối, và một đồng nghiệp bất ngờ hỏi về báo cáo mà cô chưa chuẩn bị.

Hàn Vũ Thần xuất hiện kịp thời, giải quyết mọi tình huống. Anh nhấn mạnh từng chi tiết, hướng dẫn cô cách xử lý, và luôn ở bên để đảm bảo cô không gặp rắc rối.

Cô cảm nhận được sự ấm áp từ anh, trái tim rung lên từng nhịp: Anh ấy… thật sự quan tâm mình, không chỉ trong công việc mà còn cả cuộc sống.

Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra rằng tình cảm của mình dành cho anh đã vượt xa sự ngưỡng mộ. Cô rung động, nhưng vẫn chưa dám thổ lộ.

Khi tan làm, anh đề nghị đưa cô về nhà. Trên đường đi, một chiếc xe đi ngang bắn nước lên vỉa hè, khiến cô giật mình. Anh nhanh chóng che chắn, dùng áo khoác che cô, ánh mắt nhìn cô đầy quan tâm.

“Cảm ơn anh…” cô thì thầm, tim đập loạn nhịp.

Anh chỉ gật, ánh mắt dịu dàng, không nói gì thêm. Khoảnh khắc im lặng ấy khiến cô cảm nhận được rằng: dù xui xẻo có đến, anh sẽ luôn ở bên cô.

Khi đến trước cửa nhà, cô định buông tay anh, nhưng anh lại nắm tay cô, hơi nghiêng người: “Ngày mai… sẽ còn nhiều rắc rối hơn. Hãy chuẩn bị tinh thần.”

Cô đỏ mặt, tim đập nhanh: “Anh… làm tôi vừa lo lắng vừa háo hức…”

Anh mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm: “Vậy thì… hãy để tôi dẫn cô qua những ngày xui xẻo… nhưng đầy bất ngờ và lãng mạn.”

Cô nhìn anh, tim rung lên từng nhịp. Tin nhắn bí ẩn vẫn hiện trên điện thoại, như một lời hứa chưa hoàn tất: xui xẻo sẽ tiếp tục bám theo cô, nhưng may mắn là có Hàn Vũ Thần ở bên.

Và cô biết, ngày mai, mọi chuyện sẽ còn kỳ lạ, hài hước, nhưng cũng lãng mạn hơn nữa…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×